Tôi và chồng đến với nhau qua sự mai mối của một người quen. Chúng tôi chỉ kịp tìm hiểu sơ qua về nhau đã bị bố mẹ hai bên giục cưới. Nghĩ chồng là người thật thà, hiền lành cộng thêm vấn đề tuổi tác nên tôi cũng nhắm mắt đưa chân đồng ý lấy anh. Vì điều kiện gia đình chồng không tốt nên sau khi cưới chúng tôi phải sống chung với bố mẹ chồng và chị dâu . Ba cặp vợ chồng cùng sống chen chúc trong căn nhà chưa tới 40m2 nên có khá nhiều bất tiện.
Hồi mới lấy nhau, công việc của tôi không được tốt nên thu nhập cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Sống cùng gia đình chồng, vừa mới cưới lại phải phụ thuộc kinh tế vào chồng nên tôi luôn có cảm giác mình đang dựa dẫm vào người khác. Không muốn bị nhà chồng đánh giá, tôi vừa đi làm vừa phải đảm đương hết công việc nhà, từ dọn dẹp phòng đến cơm nước, giặt giũ. Cũng vì tính cả nể nên tôi luôn ôm đồm hết mọi việc vào người còn gia đình chồng thì lại coi những việc tôi làm là điều hiển nhiên.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy mà tôi cũng kết hôn được 3 năm. Do hai vợ chồng muốn dành dụm tiền để mua nhà nên vẫn kế hoạch chưa muốn có con ngay. Khi chồng tôi được thăng chức, lương bổng cũng khá hơn, vợ chồng tôi quyết định sinh em bé. Niềm vui như nhân đôi khi tôi có thai luôn ngay sau đó.
Từ khi biết tin có thai, vợ chồng tôi đã tính mua một ngôi nhà nhỏ để thuận tiện cho việc sinh hoạt sau này. Nhưng vì chưa tìm được căn nhà phù hợp nên tôi vẫn sống ở đây thêm một thời gian. Trong thời gian này, tôi vẫn phải làm hết mọi công việc nhà như trước. Thỉnh thoảng, so sánh bản thân với đám bạn mà tôi lại thấy tủi thân lắm. Bạn bè tôi, đứa thì được bố mẹ chồng mua món nọ món kia cho con dâu tẩm bổ, đứa thì được chồng thuê giúp việc về làm đỡ việc nhà trong khi tôi có bầu thì vẫn phải luôn tay luôn chân phục vụ cả nhà chồng.
Cũng may là sau đó khoảng 1 tháng thì chúng tôi tìm được một căn hộ ưng ý. Khi chuẩn bị dọn đi, chị dâu cũng hỏi tại sao lại dọn ra ở riêng, ở đây chăm sóc nhau có tốt không. Tôi chỉ cười và không nói gì.
Em bé của chúng tôi sau đó cũng chào đời và tôi rất hạnh phúc. Tôi nghỉ việc ở nhà để tập trung chăm sóc con cái. Bỗng một hôm chị dâu đến nhà tôi chơi. Vì lâu mới gặp nên tôi đã chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn mời chị. Sau bữa tối, chị dâu nói sẽ chuyển đến ở tầng dưới nhà tôi trong vài ngày tới. Vợ chồng tôi sửng sốt một hồi, tưởng là đùa nhưng không ngờ chị ấy làm thật.
Vài hôm sau mẹ chồng nói muốn sang nhà tôi ăn tối, vì vậy tôi đã phải nấu nướng cả buổi chiều để chuẩn bị một bàn ăn lớn cho cả nhà. Trong bữa cơm, mẹ chồng tâm sự : " Bây giờ, vợ chồng anh Hồng cũng chuyển về đây ở rồi, có gì hai đứa giúp đỡ anh chị thêm nhé. Chị phải đi làm không trông con Bún được, mà nó thì vẫn chưa đủ tuổi đi học. Dù sao thì bé nhà con còn nhỏ, con cũng chưa đi làm, vậy thì con ở nhà trông cháu hộ anh chị luôn. Tối thì cả hai gia đình nấu ăn chung cho vui mà cũng đỡ tốn kém". Tôi chưa kịp phản ứng gì thì chồng đã đồng ý nên chỉ đành miễn cưỡng nghe theo.
Thời gian đầu thì ổn, nhưng mấy tháng sau, tôi cảm thấy không thể đảm đương được việc vừa chăm sóc hai đứa trẻ vừa nấu nướng. Trẻ con giờ giấc không giống như người lớn, mỗi đứa lại một tính một nết nên chỉ riêng việc cho hai đứa ăn, ngủ cũng khiến tôi mệt lả người.
Mỗi ngày tôi cứ quay cuồng với việc chăm con, chăm cháu rồi lại tranh thủ lúc chúng ngủ để nấu nướng dọn dẹp nhà cửa, ngay cả lúc ăn cơm tôi cũng phải vội vàng vì sợ chúng khóc. Vì quá mệt mỏi nên tôi đã nói chuyện với chị dâu để tìm cách giải quyết. Nhưng thay vì tìm cách gỡ rối thì chị ấy lại nói bóng gió "t rẻ con nó chỉ ăn với ngủ thôi chứ có phải làm gì đâu mà mệt" khiến tôi rất thất vọng.
Lúc ấy chẳng hiểu sao tôi chỉ muốn bán nhà ngay lập tức để thoát khỏi cảnh suốt ngày quanh ra quẩn vào với tã bỉm. Tôi đã đăng bài lên các trang mạng xã hội để tìm người mua nhà rồi nhưng khi chồng tôi biết chuyện, anh ấy không những không hiểu cho nỗi vất vả của vợ mà còn tức giận nói: "Nếu em làm thế này thì anh em còn mặt mũi nào nhìn nhau nữa?".
Tôi không muốn tranh luận nhiều với chồng nên chỉ nói với anh ấy: "Hoặc bán nhà hoặc ly hôn. Tôi chịu hết nổi cảnh phải làm ô sin phục vụ gia đình anh rồi" . Mọi lần tôi đều nín nhịn cho qua nhưng lần này tôi quyết không nhượng bộ nữa bởi tôi biết mình càng lún thì họ sẽ càng được đà lấn tới.
Tôi cũng có cuộc sống của riêng mình, tại sao tôi phải phục vụ những người khác trong khi vợ chồng tôi đang ở riêng và đó không phải là trách nhiệm của tôi? Cũng vì chuyện này mà tôi và chồng đã chiến tranh lạnh mấy ngày hôm nay, chẳng ai chịu nhường ai cả.
Bây giờ tôi rất do dự, nếu chồng tôi không chịu lún trước thì tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn ly hôn vì chuyện nhỏ này nhưng nếu không làm cho ra lẽ thì tôi sẽ phải sống cam chịu cảnh này mãi. Thật sự tôi không còn sức lực để sống cuộc sống như vậy thêm một giây phút nào nữa. Mọi người ơi, tôi phải làm sao để giải quyết tình trạng này đây?
Tâm sự
Ngày thôi nôi con trai tôi, chị dâu tặng một món quà mà tôi sửng sốt
(Xin giấu tên)
Theo Vietnamnet