Tôi xin phép ra về sau đó, trước khi đi tôi chỉ bảo rằng chị luôn xứng đáng được hạnh phúc, tôi thế nào cũng không dám thay chị có điều đó. Tôi cắt đứt liên lạc với Lộc, chuyển hẳn chỗ làm và bắt đầu cuộc sống mới.
Tôi 27 tuổi, thành công và xinh đẹp. Sau một vài cuộc tình, có sâu đậm dài lâu, có nhạt nhòa ngắn ngủi, tôi luôn tự tin khi sải bước qua những con mắt dõi theo của đàn ông. Vì tôi thấy mình như đã quá hiểu những con người đó, họ ham mê cái đẹp, say đắm sự sắc xảo của tôi. Họ theo đuổi tôi, như sẵn sàng cho tôi mọi điều mà tôi muốn. Nhưng chính điều đó lại làm tôi chán chê trước những tình yêu như thế. Như kẻ đã được nhận quá nhiều mà lười nhác cho đi.
Tôi chẳng màng để tâm đến những tình cảm ráo riết săn đón ấy. Để rồi lại ngã về phía một người đàn ông tôi không nên yêu. Anh là đối tác đặc biệt của công ty tôi. Lộc đã gần 40 nhưng lại rất trẻ trung, hài hước và tài giỏi. Ngay từ lần đầu gặp tôi đã bị chính tính cách vui vẻ lạc quan của anh đánh gục. Và còn một điều khiến tôi không thể dứt được khỏi anh, chính là cảm giác buông mà như nắm khi anh ở cạnh tôi. Anh chưa khi nào nói yêu tôi, không bao giờ có gì đi quá giới hạn bạn bè, nhưng lại khiến tôi da diết, lưu luyến bởi một ánh mắt, những lần quan tâm chu đáo đầy yêu thương. Ngàn vạn lần tôi biết rõ mình không thể có được người đàn ông này, vì tôi đến sau chị ấy, người vợ danh chính ngôn thuận của anh....
Đến lúc đó tôi mới thấm thía một điều, phụ nữ ngàn đời chẳng màng kẻ theo mình, chỉ mải miết rượt đuổi người bỏ mình lại phía sau với hàng tá vết thương. Tôi chính là như thế. Không thể dứt khỏi Lộc, mặc bao lần thấy tim mình như bị sát muối đau thương. “Anh phải về với vợ”, “Con anh đang chờ”, “Anh mãi mãi không thể cho em một tình yêu trọn vẹn” ...Những đòn đánh gục tôi dễ dàng như thế Lộc chưa khi nào ngại ngần. Nhưng càng đau tôi lại càng không buông tay được, như thuốc nghiện chẳng thể chối từ.
Giữa chúng tôi từ đầu đến cuối luôn trong sáng đến mức lòng tôi như muốn nguội lạnh. Là sai trái đó, là tội lỗi bao đời phỉ báng đó, nhưng tôi cũng không thể ngăn mình một lần phạm lỗi. Vậy mà, không một cái nắm tay, một chiếc hôn hay bất cứ điều gì khác. Lộc không hề cho tôi một cơ hội dù là mong manh nhất để làm thế.
Dù không ít lần tôi biết những âu lo, trăn trở đến nồng nàn trong mắt anh trước sự bướng bỉnh bất cần của tôi. Nhưng sau đó, anh lại tàn nhẫn với tôi hơn gấp bội, như để trừng phạt, răn đe một kẻ mê muội điên rồ như tôi. Một lần tôi chờ anh cả đêm nơi quán cũ, sau đó tôi đổ bệnh đến mức phải nhập viện. Tôi thấy sự hốt hoảng khi anh vào thăm tôi, nhưng sau đó lại tan nát lòng khi nghe anh bảo: “Anh phải ở nhà với vợ con” . Chẳng phải nói lúc đó tôi điên như thế nào, tôi rứt dây truyền nước, máu văng tung tóe, rồi lao đến đánh anh đến mỏi nhừ cả tay. Anh cũng chỉ vội vàng lau vết thương cho tôi, từ tốn và chu đáo đến mức tôi chỉ biết nhìn anh mà khóc rưng rức vì tủi thân...
Những ba năm dài tôi bên anh như thế. Ngày mưa hôm đó, tôi muốn anh đưa tôi về. Vậy mà thay vì chỉ mất khoảng 15 phút đưa tôi về anh một mực từ chối, lại là câu “anh phải về với vợ con” . Tôi nắm chặt tay, dứt khoát đứng dưới mưa không đi đâu cả. Đó là lần đầu tiên anh ôm tôi vào lòng. Nhưng chỉ vừa chạm nhẹ được vào lưng anh thì anh đã vội đẩy mạnh tôi ra, quay lưng đi như trốn chạy. Tôi biết mình là kẻ đeo bám đáng xấu hổ, như vùi chôn mọi danh dự và lòng tự trọng của bản thân. Nhưng một giây phút tôi cũng không dừng lại được.
Ảnh minh họa: Internet
Rồi cũng đến ngày chị ấy, vợ của anh, hẹn tôi gặp mặt. Tôi đã nghĩ sẵn trong đầu một kiểu đánh ghen thô bạo hay thâm sâu nào đó của các mụ vợ ngày nay. Tôi vẫn bình thản, như chẳng có gì có thể cản được tôi. Nhưng khi gặp mặt chị ấy, mọi điều tôi đã từng nghĩ đều như thật thấp hèn trước chị.
Tôi đến chỗ hẹn trước chị rồi thảng thốt khi thấy chị tiến về phía tôi mỉm cười hiền lành. Chị ngồi trên xe lăng với đôi chân nhỏ quá mức. Tôi chẳng nói được lời nào khi đối mặt chị, chỉ cúi đầu mà lòng kêu gào xót xa.
- Mình ăn gì trước đi rồi nói chuyện. Giờ này chắc em mới đi làm về mà, chắc đói rồi!
Nói rồi chị vui vẻ bảo tôi gọi món. Tôi chỉ biết làm theo không ý thức. Chị càng dịu dàng thoải mái lại khiến tôi thấy những cố chấp trong lòng mỗi lúc một tan rã...
- Chị bên Lộc lâu hơn em thật nhưng chị lại là gánh nặng của ảnh mười năm nay, không thể cho ảnh điều em có. Chị cũng biết là ảnh từ chối em hết lần này đến lần khác. Nhưng khi chị thấy ảnh dần có tình cảm với em chị lại mừng. Nếu em có thể đem đến hạnh phúc cho ảnh thì chị sẵn sàng từ bỏ cuộc hôn nhân này. Vì chị biết ảnh trước sau vẫn vì thương xót chị mà từ chối em. Nếu hai người có thể hạnh phúc cũng tốt, hơn là cả ba chẳng mấy vui vẻ gì...
Tôi không thể nói gì với người vợ hiền lành lại tội nghiệp trước mặt. Hóa ra đây là lý do mà suốt mấy năm nay Lộc khăng khăng từ chối tôi. Đúng thôi, làm sao anh có thể bỏ rơi người vợ dịu dàng mà đáng thương này đây. Chị ấy nào có lỗi gì đâu, lỗi là do tôi, tôi là kẻ chẳng biết điều đi phá vỡ điều đẹp đẽ mà người phụ nữ này từng giữ gìn.
Tôi xin phép ra về sau đó, trước khi đi tôi chỉ bảo rằng chị luôn xứng đáng được hạnh phúc, tôi thế nào cũng không dám thay chị có điều đó. Tôi cắt đứt liên lạc với Lộc, chuyển hẳn chỗ làm và bắt đầu cuộc sống mới.
Đến lúc đó tôi mới hiểu chẳng có hạnh phúc nào có thể xây dựng từ niềm đau của kẻ khác. Tất thảy những hạnh phúc như thế rồi cũng sẽ héo mòn vì ngay từ đầu nó đã là một bất hạnh tiềm ẩn...
Theo
Quỳnh Giang (t/h) | Phụ Nữ Sức Khỏe
Link bài gốc
Copy link
https://phunusuckhoe.giadinhonline.vn/phu-nu-va-gia-dinh/vua-cham-mat-da-nhin-thay-dieu-nay-o-chinh-that-a-nhan-tinh-om-mat-khoc-nuc-no-tu-dong-xin-rut-lui-507243.html