Trước khi kết hôn, Linh đã cùng tôi trải qua và chịu đựng biét bao gian khổ, vui buồn nhưng cô ấy không bao giờ kêu ca hay mang tôi ra so sánh với bất kỳ ai. Tôi thấy thật may mắn khi gặp được Linh và tự nhủ sẽ đối xử tốt với Linh suốt đời, chỉ cần cô ấy không làm chuyện gì quá đáng thì tôi nhất định sẽ tha thứ mọi lỗi lầm cho cô ấy.
Nhưng sau khi kết hôn, tôi mới nhận ra vợ mình không hoàn hảo như tưởng tượng, hơn nữa, Linh còn quá coi trọng gia đình và bố mẹ cô ấy. Sau đám cưới, mỗi khi về nhà bố mẹ đẻ thì Linh vẫn thường mang theo rất nhiều thứ.
Tôi không hiểu vấn đề này cho lắm nên đã hỏi Linh tại sao lại làm như vậy, vợ tôi thẳng thắn trả lời: " Bố mẹ đã nuôi em trưởng thành, anh H. công việc bấp bênh lại vô tâm không biết thương bố mẹ, cái L. thì còn quá nhỏ, vậy không phải em thì ai có thể lo cho bố mẹ? Anh là chồng của em, anh nên quan tâm và ủng hộ em chứ đừng hỏi hỏi thăm với thái độ ngờ vực như vậy...".
"Anh không có ý trách em, nhưng anh nghĩ em về nhà quá thường xuyên, mỗi lần về nhà đều mang theo rất nhiều thứ từ thuốc bổ đến cả quần áo cho anh trai. Em biết hai đứa mình cũng không phải giàu có, em ít nhiều cũng nên nghĩ cho gia đình riêng của chúng ta. Hơn nữa, em cứ làm thế khiến anh cảm thấy em coi trọng gia đình em hơn anh rất nhiều, em hiểu không?" , tôi tâm sự suy nghĩ của mình nhưng Linh dường như không hiểu, cô ấy vẫn một mực cho rằng mình cần phải coi trọng việc chăm sóc cha mẹ và anh em trai của mình. Nếu tôi yêu Linh thì cũng phải ưu tiên mong muốn của cô ấy.
Sau nhiều lần tranh luận, tôi cảm thấy bất lực trước những lý lẽ của vợ, và tôi cũng hiểu rằng mình không có cách nào thuyết phục được vợ. Hai vợ chồng bắt đầu chiến tranh lạnh, mặc dù nhiều lần mệt mỏi muốn chủ động nhận lỗi để làm hòa nhưng tôi cho rằng nếu tôi thừa nhận lỗi lầm của mình, có nghĩa là vợ tôi sẽ cho rằng việc cô ấy làm là đúng và sẽ còn tiếp tục nên lại không thể mở lời.
Nhưng rồi, trước thái độ giận dỗi của vợ, tôi cũng đành xuống nước xin lỗi, thừa nhận bản thân hơi ích kỷ và không nên tước bỏ trách nhiệm hiếu thảo với cha mẹ của vợ. Để bày tỏ sự chân thành của mình, tôi còn giao thẻ lương của mình cho vợ giữ, hy vọng cô ấy sẽ không làm tôi thất vọng. Linh tròn mắt ngạc nhiên và cuối cùng quan hệ giữa hai chúng tôi cũng đã trở lại như cũ, thậm chí còn tốt hơn trước khi cãi nhau.
Thế rồi thời gian cứ thế bình yên trôi qua cho đến khi Linh vô tình bị ô tô đâm phải khi vừa tan sở, tình hình khá nghiêm trọng khiến tôi vô cùng lo lắng. Trong khi vợ được đưa vào cấp cứu, tôi chỉ cầu mong cô ấy mau tỉnh lại, dù sau này cô ấy có trở thành một người tàn tật thì tôi cũng sẽ ở bên cô ấy và không bao giờ từ bỏ việc chữa trị.
Tuy nhiên, khi tôi lấy thẻ lương của mình trong túi của vợ ra để đóng viện phí thì được thông báo thẻ chỉ có vài trăm nghìn đồng, không đủ để thanh toán. Tôi cảm thấy vô lý nên đã kiểm tra lại một lần nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy, khiến tôi vừa sốc vừa thất vọng. Hóa ra sự tin tưởng của tôi không được đền đáp mà chỉ là tạo cơ hội cho vợ bao đồng, chu cấp cho gia đình vô nhiều hơn.
Kinh tế làm ra bao lâu nay tôi giao cả cho vợ giữ, giờ cần tiền thì lại chẳng còn gì trong tay, tôi buộc phải gọi điện cho bố mẹ vợ nói sự tình, mong được giúp đỡ. Thế nhưng đầu dây bên kia lại tỏ ra lúng túng, bố mẹ vợ nói không có tiền, còn anh trai Linh thì cho rằng đây là trách nhiệm của tôi. Tôi hụt hẫng, giận giữ vô cùng, thậm chí tôi còn nghĩ đến việc sẽ tìm gặp bác sĩ để xin từ bỏ việc điều trị cho vợ.
Nhưng cuối cùng, tôi không đành lòng nên đã chạy vạy nhờ người thân, bạn bè để có tiền chữa bệnh cho vợ. Xong đến khi Linh tỉnh lại, tình trạng sức khỏe cải thiện hơn, tôi đã đệ đơn ly hôn và quyết định sẽ không chu cấp tiền cho các đợt điều trị của Linh trong tương lai nữa.
Tôi nghĩ, là vợ chồng thì không nên có chuyện giấu giếm nhau, dù là chu cấp cho gia đình bố mẹ đẻ. Phụ nữ đã kết hôn thì nên hết lòng nghĩ cho chồng và gia đình nhỏ của mình, không nên chỉ nghĩ đến gia đình bố mẹ đẻ mà quên đi gia đình riêng của mình. Hơn nữa, việc chu cấp cho gia đình cũng cần phải có mức độ, nếu thực sự gia đình vợ gặp khó khăn, cô ấy bàn bạc với tôi, tôi cũng sẽ không phản đối việc giúp đỡ nhưng một khi vợ đã lựa chọn giấu giếm để chu cấp cho bố mẹ thì chứng tỏ cô ấy đã không coi tôi như một gia đình.
Tâm sự
Ngạo mạn coi thường vợ, đến khi ly hôn rồi mới thấy hối hận mong vợ quay lại
(Độc giả giấu tên)
Theo Vietnamnet