Đàn ông thường được gắn cái mác "bạc tình", dễ thay lòng đổi dạ và hẹp hòi ích kỷ nhất là khi họ biết mình bị phản bội. Đàn bà có thể chấp nhận tha thứ, cam chịu nhưng đàn ông lại không vì sĩ diện sự tự tôn của họ quá lớn. Anh tôi lại ngược lại với những suy nghĩ đó. Anh bị vợ phản bội, nuôi con tu hú nhưng chẳng oán trách, hằn học gì cả.
Anh Quang - anh tôi là người đàn ông trầm tính, sống và yêu hết mình. Hồi trẻ anh gặp và yêu chị Hoa trong một lần đi công tác ở tỉnh. Sau 5 tháng yêu anh chị tiến đến hôn nhân vì chị lỡ có bầu 2 tháng rồi. Ai cũng cảnh báo anh tôi cẩn thận kẻo đổ vỏ vì cưới gấp, chị Hoa lại là người lẳng lơ, không được chung tình. Thế nhưng anh tôi gạt bỏ hết, anh vẫn yêu thương chị, tin chị tuyệt đối.
Trở thành vợ chồng, anh lo cho vợ con từng tý một. Anh khó chịu khi ai đó trêu đùa, nói gì không hay về vợ con anh. Chị Hoa được chồng chiều, chẳng bắt làm gì, việc nhà anh đều làm hết. Anh nói, anh xót vợ, anh không muốn vợ khổ. Ai cũng nói chị sướng, vậy mà cưới được 5 năm thì tin dữ đến với gia đình anh chị. Chị Hoa bị ung thư - Điều mà không ai ngờ đến, nhất là anh.
Thời điểm chị bệnh, anh chăm chị chu đáo, chiều chị hết ý. Anh ít nói hơn, thở dài nhiều nên gương mặt già đi vì suy nghĩ. Nhìn cách anh chăm sóc và yêu thương vợ, tôi cũng thấy mừng cho anh chị, tiếc rằng họ chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường ngắn. Mọi thứ khủng khiếp tưởng chừng đã chấm dứt khi chị yếu rồi qua đời, nhưng ngày chị trút hơi thở cuối cùng, chị tâm sự, trăng trối với anh rằng cu Thắng không phải con anh.
Mất vợ, con lại không phải con mình, cảm giác đau khổ, phản bội đó tôi cứ nghĩ anh sẽ hoá điên đuổi cu Thắng về ngoại, đối xử với nó không ra gì như cách để trút giận lên đầu thằng bé. Vậy mà xong tang lễ vợ, anh công bố bí mật khủng khiếp này. Nhà vợ có ý nhận nuôi cháu, nhưng anh Quang từ chối và nuôi nó trước sự ngăn cấm của gia đình tôi.
Vợ không còn, anh cứ lủi thủi một mình nuôi cu Thắng mà chẳng đi bước nữa, chẳng qua lại với người phụ nữ nào cả. Tôi hỏi anh vì sao phải tốt với con riêng của vợ, anh chỉ cười và bảo đó là món quà vợ để lại cho anh, anh sẽ giữ và thay vợ chăm sóc con thật tốt. Anh tôi cũng không giấu con về mối quan hệ không phải ruột thịt của cả hai. Nhưng thật may thằng bé yêu quý anh tôi như bố ruột nên nó biết ơn anh lắm.
Một mình ôm trọn cô đơn, nỗi đau phản bội vậy mà sau 18 năm giờ Thắng đã trưởng thành, đi làm. Anh tôi sức khoẻ ngày một yếu hơn, rồi một hôm bất ngờ anh bị đột quỵ phải vào viện cấp cứu. Không rõ tình hình sức khoẻ anh thế nào, bác sĩ kêu anh phải truyền máu gấp mà bệnh viện còn thiếu nhóm máu của anh. Vậy là Thắng xung phong truyền máu cho bố.
Đứa trẻ năm ấy giờ đã là thanh niên trưởng thành, đầy trách nhiệm. Thay vì chỉ cho máu bố, nó còn tâm sự với tôi tiện làm luôn xét nghiệm huyết thống. Nó muốn một lần khẳng định lại sự thật, anh tôi và nói không có quan hệ huyết thống. Tôi đồng ý để thằng bé làm điều nó muốn. Vậy mà kết quả khiến tất cả chúng tôi bất ngờ. Thắng và anh Quang là bố con ruột.
Như vậy, lời trăng trối của chị Hoa năm nào là sai, Thắng là con anh trai tôi thật. Có lẽ thời điểm có con, chị qua lại cùng lúc với người đàn ông khác và nghĩ rằng Thắng là con anh ta. Anh tôi biết tin này, mừng lắm, cuối cùng sự hi sinh của anh tôi cũng được đền đáp xứng đáng.
Theo: Xã Luận
0 Bình luận