Thấy tôi, chồng có chút giật mình, vội buông cô bồ ra. Còn cô ta lại chẳng mấy sợ sệt, ngồi trên đùi chồng rôi khoanh tay nhìn khinh khỉnh:
Tôi là một vợ sề, mẹ của hai cô công chúa đáng yêu. Như bao mẹ bỉm sữa khác, tôi chẳng còn giữ được vóc dáng thon thả như thời con gái, bụng lại đầy vết rạn. Vì vậy mà tôi thấy rõ sự không hài lòng của chồng khi ở bên mình. Nhưng bản tính của tôi lại vốn ít nói và có phần nhẹ nhàng nên cũng im lặng mà cố gắng khắc phục để chồng không phải mất mặt vì mình.
Chỉ là tôi thật sự không có đủ thời gian dành cho mình. Tôi cũng từng thử đi tập thể dục sau giờ làm nhưng chẳng được mấy hôm thì chồng lại bảo không rước được con, tôi phải bỏ dở buổi tập mà chạy về đón con. Còn buổi sáng thì cứ phải dậy từ sớm mà chuẩn bị cho chồng đi làm, con đi học. Tối đến thì quần quật dọn nhà, tắm rửa cho con. Quần áo, son phấn gì cũng không có thời gian mà làm mua sắm. Ngày qua tháng lại như thế, tôi chẳng còn chút thời gian nào để chăm chút cho bản thân.
Ảnh minh họa: Internet
Rồi những mặn nồng một thời của hai vợ chồng cũng vì thế mà nhạt dần. Ngày trước anh rất thích nắm tay tôi, bất cứ ở đâu, bất cứ khi nào. Còn bây giờ, một cái nắm tay hờ cũng chẳng còn. Nhiều hôm cả nhà cùng đi chơi, tôi muốn nắm tay chồng cũng thật khó. Anh đi cạnh tôi nhưng lại như thật xa xôi giữa phố đông người nhộn nhịp. Cảm giác của tôi lúc đó chính là bất lực đến cam chịu. Trong hôn nhân, chẳng có điều gì đáng sợ hơn sự hờ hững của đàn ông. Điều đó khiến đàn bà như trơ trọi giữa những báo tố của cuộc đời.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, chồng tôi ngoại tình. Tôi không gào khóc điên cuồng như bao người vợ khác. Tôi im lặng đến mức đứa bạn thân trước mặt tức điên lên: “Mày có thể đừng hiền lành một cách bình thản như vậy không? Là mày nhu nhược hay đã không màng tới nữa?” Tôi không trả lời. Là không màng cũng đúng. Vì tôi chẳng thể làm được gì khác. Là nhu nhược cũng không sai. Vì tôi vẫn muốn hai công chúa bé nhỏ của tôi phải sống đủ đầy ba mẹ ở bên. Vậy nên tôi im lặng, như người vợ ngu ngốc chẳng biết bất cứ điều gì.
Nhưng có những điều không phải bản thân cứ giả vờ không quan tâm thì sẽ chẳng đau lòng. Khi bạn tôi đưa cho tôi những tấm hình nhạy cảm của chồng tôi và nhân tình, tôi đã biết những bình thản của mình cũng chỉ là tổn thương đến đau lòng:
- Tao chỉ có thể giúp mày đến đây thôi. Nếu mày vẫn muốn một hạnh phúc giả tạo thì cứ đốt hết mấy thứ gớm ghiếc này, như tao làm chuyện bao đồng. Hạnh phúc của mày, mày không lựa chọn thì mày chịu!
Tôi như không thở nổi khi thấy những tấm hình ấy. Tự dưng nước mắt lại chảy không kiểm soát được, nức nở, như cho đủ cho đầy bao ấm ức tủi nhục thời gian qua.
Tôi trở về nhà, thẫn thờ đến mỏi mệt. Từ ngoài cửa tôi đã nghe giọng một người phụ nữ khác trong nhà. Linh cảm chẳng lành, tay tôi run run mở cánh cửa lớn. Trước mặt tôi là hình ảnh chồng đang ôm ấp cô nhân tình bé bỏng. Tôi cười chua xót, mắt bỗng dưng nhòe đi. Nếu tôi không về sớm hơn mọi ngày, nếu hôm nay hai con chẳng về nhà ngoại chơi thì có phải sẽ lỡ mất màn vui này không?
Thấy tôi, chồng có chút giật mình, vội buông cô bồ ra. Còn cô ta lại chẳng mấy sợ sệt, ngồi trên đùi chồng rôi khoanh tay nhìn khinh khỉnh:
- Anh sợ cái gì? Chẳng phải anh nói với em vợ anh hiền lành lắm chả làm gì được mà? Cứ công khai luôn đi xem cô ta làm được gì?
Mặt tôi vẫn tỏ ra bình thản nhưng lòng bàn tay đã rướm máu vì nắm quá chặt. Tôi nhẹ nhàng đi đến bên đôi tình nhân tội lỗi kia.
Ảnh minh họa: Internet
- Anh đưa bạn về nhà chơi à? Sao không bảo để em chuẩn bị gì cho cả hai ăn uống?
Chồng tôi nghe thế im lìm chẳng nói lời nào, cô bồ của chồng được thế lại lấn lướt:
- Đúng là vợ anh hiền thật đấy! Vậy cũng hay rồi. Dễ ly hôn quá rồi còn gì!
- Mà nhân tiện bạn anh về nhà chơi, em cũng có quà gửi đến hai người nè!
Nói rồi, xấp ảnh nhạy cảm của cả hai phơi bày hết trên bàn. Giọng tôi vẫn bình thản và nhẹ nhàng như mọi khi:
- Quà này chỉ cần một cuộc gọi của em sẽ đến thẳng công ty của hai người vào sáng mai. Nghe nói chị đây sắp lên chức trưởng phòng ạ? Anh lại sắp được đề bạt làm giám đốc. Vậy món quà này thiệt là có giá trị mà! Hai người có thấy món quà này được không? Nếu không mai em sẽ gửi món quà khác còn đặc biệt hơn nhiều!
Hai người nhìn những tấm hình, mặt tái xanh mất hồn. Một lúc sau thì cả hai nhìn nhau sợ sệt rồi quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi tha thứ
- Vợ ơi anh sai rồi, là cô này dụ dỗ anh! Vợ tha thứ cho anh đi!
- Anh dám nói vậy à? Chị ơi là anh ấy dụ dỗ em mới đúng! Em dại quá, chị bỏ qua cho em lần này!
- Hai người cứ tính toán kỹ với nhau nhé. Em sẵn sàng tặng quà, không tiếc gì cả!
Tôi từ tốn quay lưng đi rồi bỏ vào phòng. Bên tai vẫn còn nghe tiếng chửi nhau của hai con người kia. Vừa đóng cửa phòng lại, tôi ngồi sụp xuống khóc nức nở. Như có gì đó nghèn nghẹn ở ngực, càng khóc càng thấy đau không thể tả. Là thất vọng, là nhục nhã ê chề, là tổn thương chồng chất. Yếu đuối của đàn bà là đây, khi luôn tạo cơ hội để đàn ông tổn thương mình hết lần này đến lần khác. Vẫn chưa bao giờ tiếc rẻ thứ tha cho anh ấy. Để rồi khi không thể chịu nổi nữa, vùng lên như bão táp mưa sa, nhưng vẫn lại là tự tổn thương mình như bây giờ.
Đêm nay chắc tôi sẽ lại mất ngủ, triền miên trong những đắn đo ê chề. Là tiếp tục làm tha thứ cho kẻ bội bác kia để yên ổn hay một lần cắt đứt những bất hạnh mà tự đi tìm một cái kết khác tốt đẹp hơn cho mình?
Theo
Quỳnh Giang (t/h) | Phụ Nữ Sức Khỏe
Link bài gốc
Copy link
https://phunusuckhoe.giadinhonline.vn/phu-nu-va-gia-dinh/thay-chong-dan-bo-ve-nha-vo-chi-noi-mot-cau-khien-ca-hai-mat-tai-xanh-mat-hon-roi-nhin-nhau-so-set-roi-quy-goi-cau-xin-tha-thu-507242.html