Tôi nhìn đứa trẻ mà nhủ mình phải cố gắng sống vững vàng. Em đã để lại cho tôi một phần mạng sống của mình, tôi phải nuôi dưỡng và yêu thương nó hết cả phần của em. Mong em ở trên trời cao có thể nhìn thấy cha con tôi sẽ luôn vì em mà sống tốt mỗi ngày...
Liên rất xinh đẹp, lại thông minh giỏi giang. Vì vậy mà tôi chết đứ đừ em ngay từ lần gặp đầu tiên nơi giảng đường đại học. Phải mất những ba tháng dài tôi mới nhận được cái gật đầu đồng ý làm bạn gái của Liên. Chúng tôi đã có một mối tình sinh viên đầy thơ mộng và hạnh phúc. Rồi cả hai tốt nghiệp và ra trường đi làm. Mọi người thường nghĩ mối tình sinh viên sẽ chẳng đi đến đâu khi đối diện với thực tế cuộc sống nghiệt ngã. Nhưng chúng tôi vẫn bên nhau 2 năm sau ngày tốt nghiệp. Giờ thì hai đứa đã có công việc ổn định hơn, tôi cầu hôn em vào một ngày đẹp nắng. Tôi và em trở thành vợ chồng không lâu sau đó. Nhưng hạnh phúc cứ ngỡ chẳng bao giờ có thể biến mất, cũng có lúc vỡ tan tành như bong bóng xà phồng.
Bốn năm sau ngày cưới, chúng tôi vẫn chưa có tin vui. Mẹ tôi vì vậy mà sốt ruột lắm, dòng họ lại có dịp lời ra tiếng vào không ngớt.Tôi biết Liên áp lực, nên động viên em nhiều. Tôi luôn quan niệm chuyện con cái là lộc trời, chậm trễ một chút cũng là chuyện thường nên chẳng để tâm gì mấy. Rồi khoảng nửa năm sau đó tôi vui mừng khôn xiết khi Liên báo tin mình đã có thai. Lần đầu được làm cha, tôi hạnh phúc vô cùng. Nhưng cũng từ lúc này, tính tình của Liên dần thay đổi hẳn đi. Những tháng thai kì, em không cho tôi ôm hay đụng vào người của em. Em bảo mang thai khó chịu, không thích ôm ấp hay đụng chạm. Vì thương vợ mang thai mệt nhọc nên tôi cũng không khó chịu với em, chỉ cần con và em khỏe mạnh cũng được.
Ảnh minh họa: Internet
Còn khoảng một tháng nữa là đến ngày dự sinh, Liên trông xanh xao mà mệt mỏi lạ thường. Tôi bảo em vào viện thì em một mực không chịu, nhất quyết phải đến phòng khám tư mà em hay đi. Nhưng vài ngày sau đó thì em như muốn ngất trên giường ngủ, làm tôi hoảng hết cả lên, vội đưa em vào viện. Lạ lùng là trước khi đi em một mực bảo chỉ muốn một mình tôi đưa em đi viện. Chỉ đến khi em chìm vào hôn mê sâu, tôi sợ hãi hỏi người bác sĩ vẫn hay khám cho em về đứa bé thì mới bàng hoàng khi nhận câu trả lời của ông:
- Làm gì có đứa trẻ nào ở đây? Cô này bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối rồi!
Hai tay tôi buông thõng ngỡ ngàng. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Một tiếng trước đây tôi còn hồ hởi đợi chờ đứa trẻ chào đời, sao giờ mọi thứ lại có thể rối tung cả lên? Con tôi không còn. Vợ tôi lại mang bệnh hiểm nghèo thế này. Lúc đó, tôi vô thức nhận cuộc điện thoại từ một số lạ gọi đến máy vợ tôi. Bên đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ trẻ đang thều thào mệt mỏi:
- Chị ơi em sắp sinh rồi. Sinh non rồi chị ơi. Chị đến bệnh viện X nhanh để còn đón bé nữa!
- Cô là ai? Đứa bé nào?
- Em...Chị Liên đâu rồi ạ?
- Liên đang ở bệnh viện? Cô là ai?
- Em...em là người chị Liên nhờ mang thai hộ. Anh có phải chồng chỉ không? Anh mau đến viện đón con đi. Em sắp sinh rồi!
Tôi lại càng thẩn thờ cả người. Chuyện này nối tiếp chuyện kia, tôi thấy đầu óc lùng bùng cả lên. Tôi chẳng còn cách nào khác là nhờ y tá trông vợ rồi chạy đi tìm phòng sinh cùng bệnh viện của cô gái kia. Tôi phải làm rõ mọi việc. Lúc tôi đến tới nơi thì đứa bé đã chào đời, được bế ra ngoài. Cô gái kia đưa tôi tờ giấy có ghi hợp đồng giữa cô ấy và vợ tôi. Với số tiền 500 triệu, cô gái đồng ý mang thai hộ cho chúng tôi. Bế đứa con bé bỏng trên tay mà lòng tôi dậy sóng. Hóa ra vợ tôi bao lâu nay lạnh nhạt với tôi là để che giấu chuyện mình không thể mang thai. Tôi bế đứa trẻ đến bên cạnh vợ mình. Cả nhà lúc đó cũng vừa đến, ai cũng vui mừng vì nghĩ vợ tôi vừa sinh. Chỉ có tôi là thất thần ngồi bên cạnh vợ, mắt bỗng dưng cay cay. Bác sĩ muốn gặp riêng tôi sau đó.
Ảnh minh họa: Internet
Vợ tôi không thể mang thai. Nhưng cô ấy không muốn tôi và gia đình tôi biết điều đó. Thế là cô ấy tìm người mang thai hộ từ trứng của mình và tinh trùng tôi từng làm xét nghiệm tại bệnh viện. Nhưng đau lòng hơn khi vợ tôi biết mình mắc bệnh khi giả mang thai được hai tháng. Vì che giấu sự thật, để chờ ngày đứa trẻ chào đời mà cô ấy không chịu trị liệu. Hơn sáu tháng trời thì bệnh tình của cô ấy càng trở nên nặng. Đến lúc này thì hầu như đã không còn cách cứu vãn. Tôi ôm mặt khóc nức nở. Người đàn ông như tôi sao có thể để người vợ của mình phải một mình trải qua bao nhiêu chuyện như thế này? Tôi thương em, lại càng hận em hơn, vì em một lần cũng không cho tôi quyền lựa chọn. Vì tôi yêu em hơn mọi điều, có đáng không để em đánh đổi mạng sống của mình vì ý nghĩ muốn cho tôi một đứa con? Mất đi em rồi thì gia đình nhỏ bé của tôi có còn nguyên vẹn nữa đâu?
Một tháng sau đó, em mất. Đến khi nhắm mắt, em vẫn rất hạnh phúc khi được bế con. Rồi em cầu xin tôi tha thứ, em bảo hận em cũng được, nhưng làm ơn hãy yêu thương đứa nhỏ. Em bằng lòng đánh đổi mọi điều để có thể có cùng tôi một đứa con. Làm sao tôi hận em được đây? Làm sao có thể khi tôi thấy nụ cười mãn nguyện của em khi nhìn đứa trẻ bé bỏng? Tôi chỉ còn biết cố gắng ở bên và yêu thương em những ngày ngắn ngủi còn lại. Lòng tôi như vỡ tan từng mảnh...
Tôi nhìn đứa trẻ mà nhủ mình phải cố gắng sống vững vàng. Em đã để lại cho tôi một phần mạng sống của mình, tôi phải nuôi dưỡng và yêu thương nó hết cả phần của em. Mong em ở trên trời cao có thể nhìn thấy cha con tôi sẽ luôn vì em mà sống tốt mỗi ngày...
Theo
Q.A (t/h) | Phụ Nữ Sức Khỏe
Link bài gốc
Copy link
https://phunusuckhoe.giadinhonline.vn/phu-nu-va-gia-dinh/4-nam-sau-ngay-cuoi-khi-vo-hon-me-sau-toi-gao-khoc-nuc-no-khi-biet-su-that-ve-cai-thai-trong-bung-co-ay-506130.html