Em và Kiên yêu nhau hơn 2 năm rồi nhưng đợt vừa qua em mới về nhà anh ra mắt. Vì em muốn lúc yêu đương chỉ có hai người thôi, xác định gần bàn chuyện cưới hỏi thì mới về trình diện người lớn trong nhà.
Hơn 2 năm yêu Kiên, tình yêu của chúng em rất đẹp. Em lúc nào cũng được vui vẻ khi ở bên anh. Song bạn bè em đều bảo em Kiên tốt thật đó mà điều kiện kinh tế không tốt, sau này không trở thành chỗ dựa vững chắc cho vợ con.
Em không nghĩ ngợi gì nhiều, cho rằng có tình cảm là được song tới khi về nhà Kiên, nhìn căn nhà cấp 4 lụp xụp cũ kỹ, đồ đạc sơ sài ấy mà em không khỏi chán nản và hoang mang. Lúc này em buộc lòng phải đối mặt với thực tế.
Mẹ Kiên chỉ có mình anh, bố Kiên mất rồi. Sau này căn nhà cũ nát này cũng chính là nhà chúng em. Hai đứa làm việc ở trong trung tâm thành phố, ở trọ và mỗi cuối tuần về, em sẽ phải sống ở đây.
Vợ chồng em phải có trách nhiệm với mẹ chồng, bà không có tài sản gì, chúng em lo toàn bộ. Hai đứa lương không cao, sau này thêm một, hai đứa con nhỏ, nhà cửa không có, bao thứ cần chi tiêu, nghĩ đến thôi mà em đã thấy mệt mỏi.
Đến tối đi ngủ, cô bạn thân hỏi thăm mà em càng chạnh lòng. Bạn em yêu được anh chàng nhà giàu, bố mẹ chồng tương lai tháng nào cũng cho thêm ít tiền tiêu dù hai đứa nó chưa cưới nhau. Nhà to rộng rãi đã sẵn sàng, ông bà có của ăn của để, sau này có thể giúp đỡ con cháu, vợ chồng nó chẳng cần bận tâm điều gì.
Càng nghĩ em càng thấy tủi thân và ấm ức. Đúng là cuộc sống hôn nhân chỉ có tình cảm không vẫn chưa đủ. Nghĩ ngợi mãi trằn trọc em không ngủ được. Thậm chí em còn nghĩ đến chia tay Kiên để tìm người đàn ông khác có thể lo cho mình tốt hơn.
Mãi chẳng ngủ nổi, em ngồi dậy định sang phòng Kiên tìm anh trò chuyện. Không muốn mẹ Kiên biết nên em không bật điện, mở cửa thật khẽ khàng. Ai ngờ vừa bước ra ngoài thì em nghe được tiếng khóc thút thít ngoài phòng khách.
Nhẹ nhàng bước lại gần, em thấy mẹ Kiên đang đứng trước ban thờ. Bác ấy thắp nhang rồi nghẹn ngào trò chuyện với người chồng đã khuất:
- Hôm nay tôi vui lắm ông ạ, con trai đã đưa bạn gái về ra mắt. Con bé xinh xắn và ngoan ngoãn lắm, tôi rất thích. Sau này tôi sẽ coi nó như con gái của chúng ta. Ông sắp được nhìn thấy con trai cưới vợ rồi đấy… Ông còn nhớ chiếc vòng ngọc ngày trước ông tặng tôi lúc mình cưới nhau không, tôi sẽ trao lại cho con bé, mong là con bé nhận...
Sau hôm về ra mắt, em đã đồng ý lời cầu hôn của Kiên ngay không do dự. (Ảnh minh họa)
Em đứng như trời trồng, cay mắt xúc động khi nghe được những lời mẹ Kiên thốt ra. Ban ngày bác tiếp đón em rất xởi lởi nhưng bác ấy nghĩ gì trong lòng, em không thể biết được. Nghe những lời này, em mới sâu sắc nhận ra mẹ Kiên là một người rất tốt. Anh và mẹ đều là những người đôn hậu, tình cảm, sống có đạo đức.
Trở về giường ngủ, em không còn thấy tủi thân ấm ức nữa. Em nghĩ lại rồi, vật chất thì có thể làm ra, nếu giàu có mà sống không hạnh phúc, vớ phải mẹ chồng ghê gớm, cay nghiệt còn khổ hơn gấp vạn lần. Làm gì có điều gì hoàn hảo, em không thể đòi hỏi nhà bạn trai vừa giàu có, bố mẹ anh lại thương mình như con ruột được.
Sau hôm về ra mắt, em đã đồng ý lời cầu hôn của Kiên ngay không do dự. Anh vui lắm, hứa sẽ yêu thương, trân trọng em. Mẹ Kiên lại càng mừng. Em thấy lòng ấm áp và bình yên các chị ạ. Quyết định của em là đúng phải không?
Theo: Eva.vn
0 Bình luận