(lamchame.vn) - Tận cùng của sự đau đớn không phải là khuôn mặt sầu thảm, hình ảnh nước mắt rơi lã chã hay những hành động mang tính giằng xé, tra tấn bản thân, đáy sâu của cảm giác lòng tả tơi không tìm được chút hi vọng nào là nụ cười bất cần, khinh bạt.
Cũng giống như giai đoạn chuyển mình từ con gái sang đàn bà, sẽ có những giai đoạn dù là chủ động hay bị động, nỗi đau không còn đủ sức tàn phá để chạm đến sâu thẳm, nơi đó con người sẽ khóc khi nhận thức được mất mát của mình.
Bước qua ngưỡng cửa đàn bà cũng đồng nghĩa với hình ảnh mong manh, yếu đuối bị vò nát và quăng quật dưới nhiều giông tố, giờ chỉ còn nằm vỏn vẹn dưới định dạng những mảnh vỡ vụn trong chiếc hòm quá khứ, chìa khóa đã rơi vô định góc nào không để lại dấu vết. Cũng như một mảng đất sét tưởng chừng mỏng nhẹ, dẻo dai khi qua cơn lửa lớn sẽ trở thành những chiếc bình gốm cứng cáp, gai góc và khó tổn thương.
Đã là đàn bà, tức là đã thôi tin tưởng vào khái niệm đời trải đầy hoa hồng. Kinh qua nhiều sóng gió, gặp nhiều dạng người, đối mặt với nhiều thách thức… họ trơ lì và vững chãi hơn, không bất ngờ khi gặp sự phản bội, chứng kiến sự lật lọng đổi thay. Nhưng đã trót là đàn bà gai góc, trước những bất cập, giảo trá của cuộc đời, trong họ chỉ còn là sự khinh miệt, chán chường thay vì chưng hửng, ngỡ ngàng và chới với.
Khi đau đớn, phụ nữ khóc tức là vẫn còn có thể bồi đắp những thương tổn lồi lõm để trở nên bình thường, nhưng khi đau đớn đàn bà nhếch mép cười, tức là những vết cắt cứa đã quá sâu và quá ám ảnh, chẳng liều thuốc hay sự trợ giúp nào có thể gò nắn trở lại nguyên vẹn tinh khôi như ban đầu.
Do đó, khi chứng kiến đàn bà gai góc nhếch cười khi đau đớn, đừng vội quy chụp họ sống không cảm xúc không vương vấn hay không nhói buốt.
Đàn bà luôn có những hình thức đáp trả nỗi đau rất lạ lẫm. Khi chứng kiến chồng ngoại tình, họ chẳng có ý niệm sẽ đụng tay đụng chân với cô tình nhân, càng không lên kịch bản đánh ghen lồng lộn, hoành tránh để dằn mặt hai người bằng một bài học nhớ đời. Tất cả những gì họ làm, có lẽ chỉ là mở cánh cửa đau đớn, chứng kiến sự phản bội trần trụi, ném ánh nhìn sắc lẹm đầy thất vọng và mỉm cười bước trở ra. Hoặc khi đứng trước gương mặt nóng giận của chồng vì những hiểu lầm nảy sinh từ sự không tin tưởng, thay vì giải thích hay khóc lóc van xin, đàn bà gai góc nhếch cười và đứng thẳng, sẵn sàng không gục ngã trước cú đánh trời giáng sắp rơi vào mình…
Cứ thế, đàn bà gai góc hay sống tương phản với xã hội và tương phản với chính mình. Tức là, chưa chắc khi cười đã là vui và chưa chắc khi rũ rượi đã là buồn. Bởi, chẳng có cú giáng thử thách nào có thể làm họ gục ngã, giơ tay đầu hàng được nữa, khi bản thân họ đã phải học cách xù lông và mọc gai để chống trả với những va đập của cuộc đời đến chai lì, để không gục ngã, đau đớn và lăn lóc. Vì suy cho cùng, nếu không là nhếch cười khi đau đớn, giọt nước mắt kia có rơi xuống thì đáng giá bao nhiêu, ai sẽ nâng niu và trân trọng?