Tôi lặng người, đứng tựa mình vào cánh cửa phòng bếp mà bật khóc nức nở.
Sau khi bị một
người đàn ông
lừa gạt
, tôi có thai. Một mình sinh con, nuôi dạy con đúng là không dễ dàng gì.
Con gái
tôi tính tình nhút nhát, dù được ông bà ngoại thương
yêu
, bù đắp tình cảm nhưng con bé vẫn thu mình lại. Tôi bận rộn đi làm cả ngày, thời gian ở bên con ít ỏi đến đáng thương. Có khi tôi đi làm về thì con đã ngủ rồi.
Tôi quen Dũng được mấy tháng nay. Anh là trai tân. Khi Dũng ngỏ lời cầu hôn, tôi đã rất bất ngờ và lo lắng. Bởi tôi đã có con riêng rồi, còn Dũng thì quá trẻ. Nhưng chính anh đã dùng sự chân thành để động viên,
chứng minh tình cảm
với tôi.
Hôm qua, tôi dẫn người yêu về nhà chơi. Thấy con gái tôi, Dũng bế con bé dịu dàng rồi đưa cho con món quà anh đã mua sẵn. Một con búp bê rất đẹp. Con gái tôi thích lắm, con bé rối rít cảm ơn chú.
Đến bữa ăn trưa, Dũng là người chăm cho con ăn. Anh ân cần nói:
“Sau này bé Vi gọi chú Dũng là bố nhé. Bố Dũng sẽ thương bé Vi, chăm sóc cho bé Vi nhé”.
Tôi đứng tựa mình vào cánh cửa phòng bếp, nghe
chồng chưa cưới
nói mà bật khóc nức nở.
Thấy tôi khóc, anh ngượng ngùng, bảo chỉ nói thật với con gái tôi thôi. Anh sẽ thương yêu và bù đắp thiệt thòi cho mẹ con tôi bằng cả trái tim của anh. Lúc đó, con gái tôi ngập ngừng gọi “bố” càng khiến tôi sửng sốt.
Bố mẹ tôi cũng mừng vì tôi đã tìm được một chỗ dựa vững chắc. Tôi tin, Dũng sẽ đem lại hạnh phúc cho mẹ con tôi. Nhưng tôi rất sợ gia đình anh sẽ không chấp nhận tôi. Tôi nên làm gì bây giờ?
(ngocthu…@gmail.com)
Vợ chồng cãi nhau thường xuyên, tôi đau lòng khi nhìn bức tranh nguệch ngoạc của con gái 7 tuổi
Nhìn bức tranh, tôi đau điếng và cầm ra đưa chồng xem. Sắc mặt anh ấy cũng trầm xuống, rất buồn.
2 năm nay, vì tình hình kinh tế sa sút mà vợ chồng tôi mâu thuẫn, cãi nhau thường xuyên. Chồng tôi nóng tính, không bao giờ nhường nhịn vợ. Tôi cũng bất cần chồng vì cảm thấy anh thua kém mình. Cứ thế, chúng tôi gần như không nói chuyện với nhau.
Mấy ngày trước, vợ chồng tôi lại cãi nhau. Trong lúc dằng co, chúng tôi còn lao vào đánh nhau ầm ĩ trước mặt con gái. Tối đó, khi đem sữa vào phòng con, tôi điếng lặng khi nhìn bức tranh đặt trên bàn. Những nét vẽ nguệch ngoạc, dòng chữ còn sai chính tả:
"Con thèm gia đình hạnh phúc".
Nước mắt tôi rơi khi thấy trong bức tranh là cảnh vợ chồng hạnh phúc, nắm tay con gái.
Tôi đem bức tranh ra cho chồng xem. Anh cũng sững sờ rồi trầm mặt lại, vẻ buồn bã. Tối đó, vợ chồng tôi đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với nhau. Tôi thừa nhận bản thân ứng xử chưa khôn khéo; hay tự cao. Chồng cũng xin lỗi vì bản tính nóng nảy của mình. Vợ chồng tôi quyết tâm hàn gắn lại cuộc hôn nhân đang trên đà đổ vỡ. Tất cả vì con gái. Bao lâu nay, chúng tôi đã sống cho sự ích kỉ của bản thân mà không nghĩ đến cảm nhận của con. Bởi tôi luôn nghĩ con còn nhỏ, chắc sẽ không bị ảnh hưởng bởi những cuộc cãi vã của bố mẹ.
Hôm qua, vợ chồng tôi đưa con đi chơi. 2 năm rồi gia đình tôi mới cùng đi chơi như vậy. Khi ăn, con gái thỏ thẻ nói một câu:
"Con vui quá. Con thích có em nữa. Em trai thì càng vui hơn ạ".
Tôi ngạc nhiên nhìn chồng. Chúng tôi đã quyết định sẽ không sinh thêm con vì hiện tại kinh tế đang gặp khó khăn nhiều. Nhưng thấy con gái ao ước có em, tôi cũng dao động.
Mà sinh thêm con, tôi sợ không thể lo cho hai đứa tốt nhất. Bảo chồng "nhảy việc" thì anh lại không chịu. Có nên "làm liều" không nhỉ?
(hoangha...@gmail.com)