Con gái 35 tuổi chưa lấy chồng thì bố mẹ nào cũng lo, cũng sốt ruột. Và tôi cũng vậy, tôi lớn tuổi nhưng chưa tìm được người ưng ý. Không phải tôi kén chọn mà tôi không tin vào tình yêu, sợ hôn nhân. Tôi bị ám ảnh bởi cuộc hôn của bố mẹ, họ không hạnh phúc, bố tôi hay chì chiết, nặng chân tay với mẹ. Từ nhỏ đến lớn tôi toàn thấy mẹ khóc, chưa bao giờ tôi thấy mẹ cười vì bố cả.
Cũng vì bố mà tôi sợ mình lại giống mẹ, nước mắt chan cơm, làm khổ và ảnh hưởng tới tâm lý các con. Tôi không biết mẹ nghĩ thế nào nhưng nếu là tôi, tôi sẽ ly hôn để mẹ con không phải khổ. Mẹ thì luôn bảo cố ở với người đàn ông tệ bạc vì các con, để các con có mái ấm đầy đủ. Nhưng đầy đủ mà đau khổ, ấm ức liệu có đáng không?
Bạn bè lấy chồng, sinh con hết nhưng tôi vẫn một mình. Tự chủ về kinh tế, tự do làm điều mình muốn nên tôi chẳng quan tâm điều gì cho đến khi tôi gặp Tú. Gặp anh tôi như say nắng người đàn ông này, anh chân thành, nhẹ nhàng, tâm lý và rất hiểu tôi. Tôi yêu Tú, Tú cũng vậy, không ít lần anh ngỏ lời hỏi cưới nhưng tôi vẫn ngần ngại. Tú rất tốt chỉ là hoàn cảnh của anh khiến tôi phân vân thôi.
Tú hơn tôi 9 tuổi, đã một lần đò, vợ anh mất cách đây 5 năm. Tú có một cô con gái 17 tuổi khá xinh, nhanh nhẹn và thương bố. Chưa kể anh vẫn ở với mẹ và một chị gái đã ly hôn chồng. Gia đình Tú khá phức tạp tôi cũng e ngại. Nhưng Tú luôn tâm sự rằng họ dễ tính, quý tôi nên tôi không phải lo gì. Thế nhưng tôi sợ cảnh chung nhà, con chồng con riêng phức tạp.
Gia đình tôi cũng thuyết phục, khuyên tôi lấy Tú vì tôi cũng đã lớn tuổi, kinh tế của anh cũng vững. Mẹ sợ tôi không lấy chồng ở vậy cả đời đến già thì khổ. Gia đình thúc giục nhiều, tình yêu dành cho Tú ngày một lớn tôi quyết định làm vợ anh, giao gửi niềm tin cho người đàn ông này. Tú rất tốt, không có gì để chê cả. Tôi luôn tin tình yêu anh dành cho mình là tuyệt đối.
Ngày cưới, Tú làm cỗ linh đình, sính lễ chẳng thua kém ai cả. Tôi không biết sau này thế nào nhưng tôi tin anh sẽ đem lại hạnh phúc cho tôi. Vậy mà ngày đầu làm dâu nhà anh, tôi đã phát sợ, có ý định ly thân và chấm dứt cuộc hôn nhân này. Mới 6h sáng, 3 người "mẹ chồng" của tôi đã đập cửa la hét. Mẹ chồng thì chì chiết con dâu ngủ trương mắt không dậy, chị chồng thì cằn nhằn tôi lười, không biết việc. Chưa kể cô con gái chồng hay hạch họe, chê bai giễu cợt tôi.
Bị 3 người phụ nữ "bắt nạt", đứa trẻ con cũng bắt nạt mình mà không làm gì được tôi ấm ức lắm. Cưới về tôi mới biết Tú bênh vực họ ra mặt, anh không nghe tôi, tin tôi và lúc nào cũng sợ tôi đối xử không tốt với con gái anh. Mới ngày đầu làm dâu, tôi đã mệt mỏi, áp lực và cảm giác như mình là giúp việc trong nhà này. Thậm chí sự tôn trọng họ dành cho tôi cũng không có.
Không chịu được cảnh này và nghĩ mình chẳng phải sợ 3 bà "mẹ chồng" kia, tôi quyết định kéo vali rời khỏi nhà Tú. Trước mắt tôi và Tú sẽ ly thân và xem xét lại tất cả, tôi chỉ trở về khi anh ra ở riêng, tách biệt những "người thân" của anh. Tôi sợ cảm giác phải nhìn ánh mắt người khác. Chịu đựng 1 mẹ chồng đã khổ nay còn 3 "mẹ chồng" thì tôi không thể.
(ngocthanh...@gmail.com)
Theo Vietnamnet