Melissa A. Sullivancho không bao giờ quên cảm giác lên tới ngọn đồi cuối cùng để hoàn thành cuộc thi Marathon Thủy quân Lục chiến đầu tiên của mình vào tháng 10/2018.
“Tại chân đài tưởng niệm Iwo Jima ở Arlington, một quân nhân trẻ tuổi đã đeo huy chương có hình đại bàng, quả địa cầu và phù hiệu mỏ neo nổi tiếng và chúc mừng tôi khi hô to OORAH!”, cô viết trên Washington Post .
Nhưng vào một buổi tối mùa thu, một nhóm đàn ông lảng vảng trước cửa hàng tiện lợi bắt đầu chạy theo sau lưng Melissa trong khu phố Dupont Circle, Washington và đuổi theo cô qua ba dãy nhà. Cô sợ hãi. Thay vì chạy để đạt được giải thưởng, cô đã phải chạy để tự cứu lấy mình.
Melissa A. Sullivan là người 3 lần về đích giải Marathon Thủy quân Lục chiến Mỹ và đang luyện tập cho lần chinh phục thứ ba vào tháng 10 này .
Mối đe dọa ở khắp nơi
“Ngôi vị cao nhất trong đường chạy đều đã bị xóa mờ bẳng một thực tế lạnh lùng: Đường chạy dành cho phụ nữ rất khắc nghiệt. Cảm giác mạnh mẽ, tự tin hay sức mạnh nào cũng đều vô nghĩa khi phải đối diện trước tình huống đó”, cô nhớ lại.
Nỗi ám ảnh này được dội lại khi cô nghe tin vào tuần trước về cái chết của Eliza Fletcher - giáo viên mẫu giáo, mẹ của hai đứa con và là người đã bị giết khi đang chạy bộ vào buổi sáng sớm ở Tennessee. Các thói quen của Fletcher đã bị đem ra phê bình và xem đó là số phận mà cô phải gánh chịu. Đó là gì ngoài hành vi quy trách nhiệm cho nạn nhân thay vì thủ phạm?
Fletcher có thể đã làm mọi cách để chống trả khi bị tấn công lúc chạy như những người phụ nữ khác, một sự thật đáng buồn là bạo lực luôn tìm đến phụ nữ dù họ cố gắng ra sao đi nữa.
Phản ứng từ cộng đồng cho thấy các trường hợp tương tự cũng xảy ra và phổ biến trong cộng đồng chạy bộ nữ ở mọi lứa tuổi, địa điểm và khả năng gặp phải. Khi phong trào #MeToo nổ ra, vô số phụ nữ tiếp tục chia sẻ câu chuyện của họ, từ đó chứng minh một thực tế rất sốc: chuyện phụ nữ gặp nguy hiểm khi chạy bộ là không hề hiếm gặp.
Sullivan từng bị một người đàn ông đi xe đạp hung hãn ép ra khỏi đường mòn Mount Vernon giữa ban ngày, hay bị một tài xế Uber theo đuôi và nói “phòng khi cô mệt và cần đi xe”, dù cô liên tục từ chối sự trợ giúp này. Một lần khác, một đàn ông phơi bày bộ phận sinh dục và cố gắng xuất tinh vào Sullivan khi cô đang chạy trên vỉa hè ở Navy Yard.
Melissa A. Sullivancho. Ảnh: Washington Post .
Phát chán những lời khuyên tự vệ
Trong một lần may mắn, vào một buổi tối ở Dupont Circle, sự hiện diện của đồn cảnh sát gần đó đã ngăn được những người đàn ông đang cố tình truy đuổi Sullivan. “Nhưng mối đe dọa vẫn luôn hiện hữu”, cô nói.
Có vô vàn "quy tắc" an toàn được chia sẻ cho phụ nữ chạy bộ. Không chạy vào lúc bình minh hoặc hoàng hôn, che đậy kín, chạy cùng một nhóm đông, không chia sẻ lộ trình chạy, thay đổi lộ trình, cố gắng giảm căng thẳng khi gặp xung đột, không quay lại, để lại một tai nghe hay luôn để ý đến môi trường xung quanh...
"Thế thì chỉ nên tập luyện trên máy chạy bộ thôi chứ gì", Sullivan tự hỏi.
“Tôi cảm thấy mệt mỏi khi được yêu cầu đăng ký một lớp học tự vệ (tôi đã tham gia), hay phải chú ý về kiểu tóc của mình trên đường ra khỏi cửa (vì tóc đuôi ngựa khiến kẻ tấn công dễ dàng tóm lấy) và đã chán ngấy những lời khuyên hữu ích nhưng không ai khiến về việc nên mang theo bình xịt hơi cay, đèn pin và còi (tôi đã mang theo)”, cô nói.
Nhưng kỳ thực, việc có trang bị đầy đủ hay nghe theo hướng dẫn không còn là điều quan trọng khi hàng nghìn nữ vận động viên vẫn phải đối mặt trước tình trạng bị quấy rối khi chạy, nhiều khả năng họ không thể về đích.
Vài năm trước, cuộc khảo sát của Runner’s World cho thấy có ít nhất 43% phụ nữ bị quấy rối khi chạy, con số này với nam giới chỉ là 4%. Giống như rất nhiều phụ nữ khác, Sullivan cảm thấy tức giận, thất vọng.
Tại sao trách nhiệm đó không thuộc về xã hội, luật pháp hay những nhà thiết kế thành phố để tạo ra những đường chạy an toàn phù hợp như cung cấp đủ ánh sáng, không gian công cộng cho phụ nữ được tập thể dục an toàn, cô viết trên Washington Post.
Sức hấp dẫn qua việc chinh phục hành trình chạy là động lực của các vận động viên. Ảnh minh họa: Washington Post .
Trong số các bức ảnh về cuộc đua khác nhau mà vận động viên nữ này đã được chụp, có một bức ảnh cô thích nhất là từ cuộc đua Marathon của Thủy quân Lục chiến 2019.
Một trận mưa trút nước khiến điều kiện chạy rất khó khăn, cô bị ướt sũng từ đầu đến chân nhưng cùng với đó một cảm giác vui mừng. Cô nhớ mình đã lướt qua cột mốc 17 dặm (tương đương 27 km) với sự tự hào và đã chụp lại bức ảnh này. Khi cô chia sẻ bức ảnh cho sếp của mình, cô đã được so sánh như một “Wonder Woman” đời thực.
Mặc dù trải qua vô vàng khó khăn và nguy hiểm, khi nhìn thấy bức ảnh đó, cô lại có một động lực lớn để tiếp tục tham gia đường chạy marathon.
“Tôi chạy để cảm thấy tự do, bình yên và giữ vững tinh thần, chạy là một lối thoát và cách thực hành chính niệm thiêng liêng của tôi”, cô chia sẻ.