Tôi và chồng quen nhau khi đi làm ở một công ty. Cả hai đều đi làm sau khi tốt nghiệp cấp 3 nhưng anh là bị gia đình ép buộc phải nghỉ học, còn tôi thì không thích học mà muốn đi làm kiếm tiền. Gia đình chồng tôi ở quê đông anh em nên cuộc sống cũng nhiều áp lực, còn nhà tôi bố mẹ chỉ có tôi và một người anh trai hơn tôi 5 tuổi đang học đại học.
Bố tôi làm kinh doanh nhỏ, còn mẹ làm công nhân, nói chung cuộc sống về cơ bản khá tốt, ít nhất là không bị nợ nần ai nên đỡ nặng gánh hơn. Trong nhà, bố mẹ thương anh trai tôi lắm, vì anh là con trai, sau này sẽ gánh vác trọng trách phụng dưỡng bố mẹ và nối dõi tông đường. Hơn nữa, anh trai rất nghe lời bố mẹ và chăm chỉ học hành còn tôi thì mải chơi, không chịu học tập tử tế. Hết cấp 3, tôi còn tự bỏ học để đi làm nên càng khiến bố mẹ giận hơn.
Yêu nhau được 5 năm, tôi mới dám nói chuyện với gia đình. Trước đây, tôi không dám nói với bố mẹ chuyện có bạn trai vì lúc ấy tôi còn quá trẻ, sợ gia đình sẽ không đồng ý. Bố mẹ cũng không hay biết chuyện tôi có bạn trai làm cùng công ty. Hiện tại, mấy đứa em của chồng tôi học xong cấp 3 cũng ra ngoài đi làm, mẹ anh đã nhàn hạ một chút. Mẹ ở nhà, hàng ngày cho lợn gà ăn, còn chồng tôi thì đi làm và gửi tiền về hàng tháng đỡ đần mẹ nuôi các em, nói chung cuộc sống đã ngày một tốt hơn.
Thời điểm đưa bạn trai về gặp bố mẹ, tôi đã bớt ngại vì nhà anh lúc ấy cũng có ba bốn người đang cùng nhau kiếm tiền chứ không còn khổ như trước nữa. Bố mẹ tôi khi biết chuyện thì khá lo lắng, sợ tôi sẽ vất vả, không trụ nổi trong nhà chồng. Trước sự thuyết phục của hai đứa, bố mẹ tôi cũng đồng ý cuộc hôn nhân này. Anh trai thương em gái vất vả nên đã mua cho tôi một căn nhà nhỏ ở thị trấn.
Sau khi kết hôn chỉ có vợ chồng tôi sống với nhau, mẹ chồng vẫn ở trong căn nhà cũ lúc trước. Khi rảnh rỗi, vợ chồng tôi sẽ đón mẹ về chơi, nói chung cuộc sống khá thoải mái, không có nhiều tranh chấp. Tôi có bầu sau hai năm chung sống, năm đầu tôi chưa muốn có con do chưa chuẩn bị tâm lý, đến năm thứ hai thì mẹ chồng giục quá nên chúng tôi quyết định có con luôn.
Sau khi có thai, tôi vẫn đang đi làm đều đặn cho đến khi bầu được sáu tháng. Vốn dĩ tôi muốn đợi đến khi bầu đến tháng thứ 7 hoặc tháng thứ 8 rồi mới nghỉ nhưng vì trong khoảng thời gian này, mẹ chồng gọi điện rất nhiều, dặn tôi phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nên tôi đành xin nghỉ sớm và về nhà bố mẹ đẻ dưỡng thai. Hồi đó, mẹ chồng cũng kêu tôi về nhà để tiện chăm sóc nhưng phần vì thấy không quen, phần vì sợ không được thoải mái khi sống cùng mấy người em chồng nữa nên tôi mới xin sang nhà bố mẹ đẻ, cốt là để cho mẹ chồng yên tâm.
Trước ngày dự sinh 5 ngày, tôi bị vỡ ối. Mẹ đẻ vội vã đưa tôi đến bệnh viện gần nhà, vật vã với cơn đau gần 20 tiếng đồng hồ tôi mới sinh được con. Đó là một bé gái rất kháu khỉnh và đáng yêu. Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mẹ chồng đang ngồi cạnh cháu gái, bà nói chuyện với tôi một lúc thì bắt xe ra về.
Sau khi biết mẹ chồng bỏ đi, tôi cảm thấy hơi tủi thân vì nghĩ bà không vui vì tôi sinh con gái. Lúc rời đi, mẹ chồng chỉ để cho tôi một rổ trứng, nếu cháu nội là cháu trai thì chắc bà không bỏ về sớm như vậy, có khi còn tặng tôi một chiếc lắc vàng rồi ấy chứ. Càng nghĩ tôi lại càng thấy khó chịu, bụng bậm bục: "Sao bà không mang luôn rổ trứng đi luôn đi, giờ ai còn thiếu mấy quả trứng đó chứ!".
Tôi nhờ mẹ đẻ mang rổ trứng về nhà để nấu ăn. Về đến nhà, tôi than thở với chồng chuyện mẹ chồng cho trứng, rồi chuyện bà không vui vì tôi sinh con gái... Chồng tôi vốn là người không hay suy nghĩ nên dù tôi có nói thì anh cũng bỏ ngoài tai hết.
Sáng sớm hôm sau, khi đang ngủ thì vợ chồng tôi bị những tiếng gõ cửa đánh thức. Khi chồng tôi ra mở cửa, mẹ đã lao thẳng vào phòng khiến tôi giật mình. Mẹ cầm rổ trứng trên tay và bảo tôi bên dưới có một xấp tiền. Tôi lật tờ giấy bọc ngoài ra xem thì thấy trong đó có một mẩu giấy nhỏ và một cọc tiền 500 nghìn.
Bên trong tờ giấy ghi: " Con dâu ngoan của mẹ, cảm ơn con đã sinh cho gia đình chúng ta một thiên thần đáng yêu. Với 20 triệu này, con hãy mua đồ tẩm bổ để có nhiều sữa cho cháu gái mẹ ăn no mau lớn nhé. Mẹ không thể chăm sóc con khi mang thai hay lúc ở cữ nên cảm thấy rất áy náy. Vì vậy mẹ gửi chút quà này, con giữ lấy tiêu thêm cho thoải mái nhé. Bà đẻ phải ăn uống đầy đủ thì mới có sức khỏe chăm con được"
Đọc xong lá thư của mẹ, cảm xúc trong tôi thật khó tả, vừa xúc động vừa thấy ân hận và có lỗi vì đã hiểu lầm mẹ chồng. Mẹ tôi khi chứng kiến hết mọi chuyện đã tâm sự , yêu cầu tôi trả lại tiền cho mẹ chồng ngay: " Việc mua đồ ăn tẩm bổ cho hai mẹ con đã có mẹ lo rồi, con nên trả mẹ chồng số tiền ấy để bà chi tiêu thêm việc gia đình. Mẹ chồng đối xử tốt với con như vậy, sau này phải sống tử tế với bà đấy nhé" . Nghe mẹ, hôm sau tôi dặn chồng mang tiền về gửi lại mẹ chồng.
Ngẫm lại, tôi cảm thấy mình thật may mắn vì có hai người mẹ luôn quan tâm, chăm sóc mình thật tốt, vậy mà trước kia tôi đã vô tâm không nhận ra điều ấy, để các mẹ có lúc phải buồn phiền. Bây giờ khi đã làm mẹ, tôi mới hiểu được sự vất vả và tấm lòng bao la, yêu con vô điều kiện của các bà mẹ. Sau này, tôi sẽ không làm bố mẹ phải buồn lòng vì mình thêm lần nào nữa và sẽ đối xử thật tốt với cả hai bên bố mẹ.
Tâm sự
Mẹ chồng giả ốm mỗi tháng một lần, ép con dâu bỏ việc để chăm sóc mình nhưng quả báo đã đến ngay khiến bà phải hối hận
(Xin giấu tên)
Theo Vietnamnet