Tôi và chồng là bạn đại học. Ban đầu hai đứa trong đội văn nghệ của trường, thường xuyên tham gia các hoạt động đoàn thể. Lâu dần, chúng tôi nảy sinh tình cảm rồi yêu nhau lúc nào không hay. Trong suốt thời gian sinh viên, hai đứa gắn bó như hình với bóng, chưa bao giờ anh giận tôi mà chỉ có tôi hay nũng nịu. Anh tâm sự : "Cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi, học xong chúng mình cưới nhé" . Đúng như lời hứa, học xong ra trường là anh cầu hôn tôi. Sau đó, được sự giúp đỡ ủng hộ của bố mẹ đôi bên, chúng tôi mua nhà riêng rồi tổ chức đám cưới 6 tháng sau đó.
Về chung một nhà, tôi thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Chồng rất yêu tôi và không bao giờ để tôi phải vất vả. Ngày nào đi làm về, anh tan sớm đều về trước nấu cho tôi những bữa cơm ngon chẳng kém gì nhà hàng. Cưới nhau chưa được bao lâu thì bố mẹ chồng giục sinh nở nhưng cả hai chúng tôi đều quyết định tận hưởng thanh xuân và đợi công việc ổn định mới sinh con.
Chỉ trong nháy mắt đã hai năm trôi qua, chúng tôi sống một cuộc sống vui vẻ ngọt ngào bên nhau, thời gian rảnh hai vợ chồng đi du lịch rất nhiều nơi. Nhưng bỗng nhiên một biến cố xảy ra. Một đêm trời mưa gió chồng đi làm ca đêm về thì gặp tai nạn trên đường. Dù cố gắng cứu chữa nhưng anh đã bỏ tôi ra đi mãi mãi.
Lúc đó, tôi khóc ngất đi, thậm chí còn muốn kết liễu đời mình, chẳng thiết tha sống nữa nhưng may có mẹ luôn ở bên cạnh chăm sóc động viên. Nghĩ cũng thương bố mẹ nên tôi cố gắng và không làm chuyện dại dột.
Nửa tháng sau khi chồng mất, tôi bỗng thấy cơ thể khác thường, buồn nôn liên tục. Ban đầu tôi cứ tưởng do thời gian lo đám tang cho anh tôi bị kiệt sức, thiếu máu nên bị như vậy. Ai ngờ khi đến bệnh viện khám sức khỏe thì bác sĩ thông báo tôi đã mang thai.
Tôi lo lắng không biết phải làm thế nào thì bố mẹ ruột nói: "Con cố gắng tẩm bổ để sinh con, dù bố nó mất rồi nhưng gia đình mình vẫn nuôi được, con yên tâm" . Sau đó, tôi gọi điện cho bố mẹ chồng chia sẻ việc mình mang thai, bên đó cũng vui ra mặt nhưng mẹ chồng nói: "Dù thằng M. nó không còn nữa nhưng con vẫn là con dâu nhà này, sau này con không được phép tái hôn. Sinh con xong, con phải về đây sống cùng bố mẹ" .
Nghe mẹ chồng nói xong tôi thắc mắc sao bà lại o ép tôi vậy, giờ tôi chưa đầy 30 tuổi. Nếu thực sự sau này tôi gặp được người đàn ông yêu mình thì tôi cũng phải kết hôn chứ. Tôi muốn con tôi cũng có một mái ấm trọn vẹn, tôi tin chồng ở nơi chín suối cũng ủng hộ mình. Chẳng lẽ tôi cứ phải sống đơn lẻ một mình suốt cả đời hay sao? Bố mẹ đẻ tôi cũng nhận định nhà chồng quá đáng, sao lại có thể bắt tôi như vậy được?
Tâm sự
Vô tình thấy một chiếc ví ở nhà chồng, tưởng là của anh chồng nhưng ai ngờ mở ra xem, tôi chỉ muốn ly hôn
(anhnguyet...@gmail.com)
Theo Vietnamnet