Đã đến tuổi kết hôn nhưng tôi chưa có bạn gái, bố mẹ sốt sắng nhờ mai mối khắp nơi, mong tôi sớm lấy được vợ. Sau một thời gian dài, thấy quá phiền phức và áp lực nên tôi miễn cưỡng đồng ý một cô gái mà bố mẹ ưng thuận. Cô gái đó tên Oanh, là người chăm chỉ tốt tính nhưng béo và hơi xấu.
Ban đầu tôi nghĩ gật đại theo lời bố mẹ cho xong nhưng sau khi kết hôn, dù cố đến mấy tôi vẫn không thấy Oanh vừa mắt, cuộc sống vì thế càng trở nên tẻ nhạt và mệt mỏi hơn. Vì thế, một tháng sau khi kết hôn, tôi lấy lý do là muốn tăng thu nhập, cải thiện cuộc sống để lên thành phố tìm việc. Bố mẹ tôi nghe thấy liền lập tức phản đối, họ nói rằng phải đợi đến khi Oanh có bầu thì tôi mới được đi. Tôi đã cố gắng tâm sự , thuyết phục các kiểu đều không được nên đành bất lực tiếp tục ở nhà.
Sau nửa năm, cuối cùng Oanh cũng có thai, bố mẹ tôi vui mừng lắm và tôi cũng cảm thấy như trút được gánh nặng, tìm lại được tự do của mình. Chưa đầy một tháng sau khi biết tin vợ có thai, tôi đã lên thành phố tìm việc với lý do kiếm tiền để chuẩn bị nuôi con.
Tôi chọn một công việc bình thường, lương không cao nhưng có nhiều thời gian rảnh rỗi, có thể thoải mái nghỉ ngơi vui chơi. Tuy nhiên vì thế hàng tháng tôi không những không có tiền gửi về nhà mà còn nợ nần không ít. Suốt 3 năm lên thành phố làm việc, tôi chỉ lo cho cuộc sống của bản thân chứ không quan tâm đến những gì xảy ra ở quê nhà.
Một ngày vào lúc nửa đêm, khi tôi đang ngủ ngon, đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Tôi mắt nhắm mắt mở, bực bội vì ai lại gọi điện quấy rầy vào nửa đêm như vậy. Nhưng khi lấy điện thoại, tôi giật mình vì thấy mẹ đang gọi. Tôi trả lời điện thoại và gọi "Mẹ", nhưng ở đầu bên kia không nói một lời, chỉ tiếp tục khóc.
Tôi bỗng sợ hãi, cảm thấy có điều gì đó không ổn, mặc dù không muốn nhìn thấy người vợ kém sắc nhưng tôi vẫn rất lo lắng cho cha mẹ mình. Vì vậy sau khi cúp điện thoại, tôi vội vàng bắt xe về nhà. Nhưng khi về đến nhà, tôi choáng váng thực sự. Vừa mở cửa bước vào, tôi đã ngửi thấy mùi hôi hám khó chịu, phía trong vợ tôi đang giúp bố tôi lau người, cô ấy nói: "Bố cố lên nhé, rồi sẽ ổn thôi!" . Mẹ tôi cũng ở gần đó nhưng bà đang ngồi trên xe lăn, thấy tôi về bà cố đứng lên nhưng không được, tôi sốc nặng khi thấy bà đã bị mất một chân.
Đã 3 năm tôi đã không gặp, giờ cô ấy đã gầy và già đi rất nhiều. Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi bất giác bật khóc và hối hận. Hóa ra sau khi tôi lên thành phố không bao lâu thì bố mẹ tôi bị tai nạn giao thông, bố tôi sau đó bị liệt phải nằm một chỗ, còn mẹ tôi thì mất một chân. Thế nhưng Oanh không muốn chồng phải lo lắng, ảnh hưởng sự nghiệp nên một mình cô ấy đã tự mình gánh vác tất cả trong suốt nhiều năm.
Nhất là sau khi sinh con, Oanh không những không được nghỉ ngơi mà còn phải một mình chăm sóc cho ba người. Thế nhưng cô ấy không bao giờ ca thán, còn dặn bố mẹ nếu tôi gọi về thì cứ nói mọi thứ vẫn tốt để tôi yên tâm. Mẹ tôi xót thương cảnh con dâu ngày nào cũng phải chịu đựng vất vả một mình nên tối hôm đó bà đã gọi điện cho con trai, bà muốn nói cho con trai biết mọi chuyện nhưng đã hứa với con dâu là phải giữ bí mật nên bà chỉ biết khóc trên điện thoại.
Nghe những lời mẹ nói, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi đến ôm vợ thật chặt và nói trong nước mắt: "Anh xin lỗi, đây là lỗi của anh, sau này anh sẽ gánh vác trách nhiệm với gia đình, anh sẽ ở bên cạnh em và không để em phải khổ thêm nữa!".
Tâm sự
Mẹ chồng lên chơi liên tục bắt chúng tôi thay đổi đồ đạc theo ý bà, tôi không cam lòng bỏ đi cho khuất mắt
(Độc giả giấu tên)
Theo Vietnamnet