Sau khi ly hôn chồng, tôi rơi vào trầm cảm, suy sụp. Mất 1 năm, tôi mới dần trở về với cuộc sống ban đầu. Nhưng vì làm cùng công ty nên vẫn hay chạm mặt chồng cũ, tôi quyết định chuyển việc, chuyển nơi ở để bắt đầu lại từ đầu.
Tôi mua một căn hộ nhỏ ở vùng thôn quê, không khí mát mẻ, trong lành. Công việc mới tuy nhẹ nhàng hơn nhưng mức lương cũng bèo bọt hơn. Mẹ con tôi nương tựa vào nhau mà sống.
Đối diện nhà tôi có một chị hàng xóm. Ngay ngày đầu tiên tôi chuyển đến, chị ấy đã sang chào hỏi, làm quen. Chị ấy còn nhiệt tình giúp đỡ tôi dọn dẹp, bài trí nhà cửa. Vì con tôi và con chị trạc tuổi nhau, học cùng trường nên chị ấy nhận đưa đón con tôi giúp luôn.
Chúng tôi nhanh chóng kết thân với nhau. Qua những mẩu chuyện chị kể, tôi phát hiện ra chị cũng là mẹ đơn thân như tôi. Nhưng chị mạnh mẽ, cứng rắn và có lập trường rất vững. Chính chị đã truyền thêm động lực để tôi sống bản lĩnh hơn.
Tối nào khi dẫn con về trả cho tôi (tôi làm về tối, chị đón con rồi giữ hộ tôi), chị cũng đem sang cho tôi một phần cơm. Tôi thắc mắc thì chị nói: "Cùng làm mẹ đơn thân, chị hiểu nỗi vất vả của em. Chị thấy em như thấy bản thân của mình 4 năm trước nên chị thương em lắm. Em phải ăn uống cho tốt thì mới có sức khỏe mà làm việc. Em phải là chỗ dựa vững chắc nhất cho con trai em đó".
Tôi nghe chị hàng xóm nói mà nghẹn ngào. Chị đúng là quý nhân của cuộc đời tôi. Nếu không có chị, tôi cũng không biết xoay xở thế nào trước những vất vả của cuộc sống mới. Tôi nên báo đáp chân tình của chị bằng cách nào đây?
0 Bình luận