Trước 28 tuổi, tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương và hôn nhân, mà chỉ tập trung cho sự nghiệp của mình. Tôi muốn làm việc chăm chỉ để tạo nền tảng vững chắc cho tương lai. Vì thế tôi đã mua được một căn hộ 3 phòng ngủ rộng rãi. Lúc đó, bạn bè lần lượt đi lấy chồng thì tôi chưa có một mảnh tình vắt vai, bỗng dưng tôi cảm thấy thật cô đơn.
Tôi bắt đầu tìm kiếm một người bạn đời nhưng thực sự việc này rất khó khăn. Bố mẹ cũng làm mối cho tôi nhiều người nhưng tôi thấy không hợp, người thì có vấn đề về nói chuyện, người thì ngoại hình không ưa nhìn, người thì gia đình không phù hợp... Có lúc tôi rất nản vì không tìm được một người bạn trai ưng ý. Tôi nghĩ thôi thà ở vậy còn hơn lấy phải người chẳng ra gì.
Rồi tình cờ một lần đi ở sảnh chung cư, tôi gặp chồng. Tôi vội đi nên va vào anh khiến túi táo anh đang cầm rơi khắp nơi. Anh không tức giận mà vui vẻ nhặt lại. Tôi cúi xuống xin lỗi anh rồi vô tình chúng tôi chạm ánh mắt của nhau.
Bẵng đi mấy hôm, tôi đi tập thể dục lại gặp anh ở khu vui chơi. thế là chúng tôi làm quen, nói chuyện với nhau vui vẻ. Nói chuyện mới biết anh sinh ra ở quê, tốt nghiệp xong thì làm ở trung tâm y tế. Giờ anh đang thuê nhà với hi vọng sau này kiếm được tiền mua nhà.
Chúng tôi cứ qua lại nói chuyện gặp nhau như thế rồi yêu lúc nào không hay. Bố mẹ tôi rất ưng anh nên bắt cưới ngay lập tức. Vì nhà chồng không có nhà nên sau khi cưới, chồng về nhà riêng của tôi ở luôn.
Nửa năm đầu bên nhau, cả hai sống rất hạnh phúc và tận hưởng thế giới của riêng mình. Sau đó, mẹ chồng tôi đổ bệnh phải lên thành phố chữa trị và ở nhà tôi. Khi bệnh khỏi, bà ngỏ lời muốn ở với chúng tôi một thời gian, để nay mai tôi có sinh con đẻ cái thì giúp đỡ. Lúc đó tôi không có ý kiến gì, chồng thể hiện sự hiếu thảo của mình nên đồng ý ngay. Tôi nghĩ, mẹ chồng cũng chỉ ở nhờ một thời gian thôi nên không thể từ chối.
Được một tháng thì mẹ chồng đưa cả gia đình em chồng gồm 3 người lên ở cùng. Bà bảo ở dưới quê không có công việc nên lên thành phố kiếm việc, ổn định sẽ ra ở riêng. Tôi bắt đầu khó chịu nhưng chồng tâm sự , anh chị em quây quần cũng vui vẻ nên tôi cố hết sức có thể.
Kể từ khi gia đình em chồng lên, bao nhiêu thứ đều đổ vào đầu chúng tôi. Tôi với chồng ra sức kiếm việc cho các em nhưng chúng nó đều chê lương thấp đi làm được năm hôm ba bữa lại kiêu chán rồi nghỉ.
Một hôm tôi thấy trong người mệt, tôi bảo mẹ chồng rằng tôi không nấu được cơm, để tôi gọi đồ về nhà ăn. Bà mắng tôi là lãng phí tiền bạc, sau đó tôi cãi lại. Sẵn trong người đang ấm ức vì nửa năm nay cứ phải lo cho mẹ chồng và cả gia đình em chồng, tôi thẳng thắn cãi.
Trong lúc cãi vã, em dâu đẩy tôi ra để bảo vệ mẹ chồng, tôi bị ngã và thấy bị đau bụng. Lúc đó chồng hộc tốc đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng tôi bị sảy thai. Hóa ra tôi đã mang thai được hơn một tháng nhưng không hề biết.
Mấy ngày nằm viện tôi suy nghĩ nhiều lắm, từ khi vợ chồng lấy nhau, tôi lo cho nhà chồng khá nhiều. Sau khi ra viện tôi quyết định bán nhà và ly hôn chồng mặc cho anh ra sức năn nỉ. Giờ tôi chỉ muốn sống một mình, sống cuộc đời của mình chứ chẳng phải vì bất cứ ai.
Tâm sự
Để cảm ơn mẹ đẻ đã giúp đỡ suốt 5 năm, tôi tổ chức sinh nhật hoành tráng cho bà, nhưng khi mẹ chồng biết được liền phát ngôn gây khó chịu
(Xin giấu tên)
Theo Vietnamnet