Mình sinh ra trong gia đình làm nông cũng chỉ đủ ăn đủ mặc đến bây giờ cũng gọi là khá lên một chút cũng có đồng ra đồng vào.
Trên mình có một người anh trai nhưng là anh cùng cha khác mẹ. Ngày trước bố mình và mẹ anh ly dị thì anh ở cùng bố sau này lấy mẹ mình được thời gian bố mình đi làm ăn xa. Vậy là ở nhà chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau.
Người ta nói "mấy đời bánh đúc có xương mấy đời dì ghẻ thương con chồng" nhưng không, mẹ mình không như thế, mẹ mình rất yêu thương anh. Sau này có thêm mình nữa nhưng mẹ mình vẫn không phân biệt đối xử con chồng/con của chúng ta.
Anh cũng đối xử rất tốt với mình ngày bé a hay dẫn mình đi chơi, ngay cả khi anh đi học mình cũng lẽo đẽo chạy theo sau đòi anh bế, con nít mà. Đến lúc 15 tuổi anh chuyển về ở cùng mẹ đẻ. Những ngày tháng sau đó hình bóng của anh mờ dần trong kí ức của mình, thi thoảng anh về thăm gia đình thăm ông bà cô gì chú bác. Lớn lên một chút a về thăm nhà nhiều hơn mình cũng được hàn gắn tình cảm anh em ruột thịt.
Thế rồi vào 1 ngày mẹ anh gọi báo rằng anh đã ra đi mãi mãi. Mình nhận được tin mà chếtt lặng tại chỗ, bố mình đi không nổi,mẹ mình bị tăng huyết áp. Cảm giác lúc đấy thật khó tả. Anh trai mình đã chọn cách tự vẫn để chấm dứt cuộc đời mình, mãi mãi dừng lại ở tuổi 21, độ tuổi vừa mới bắt đầu mọi thứ còn bao nhiêu hoài bão giang dở ước mơ. Hoá ra bao lâu nay anh về sống với mẹ ruột của anh, anh chịu rất nhiều ấm ức gò bó từ đó mâu thuẫn giữa hai mẹ con liên tục xảy ra cho đến cuối cùng anh lại chọn ra đi giải thoát cho chính bản thân mình.
Có lẽ mọi người sẽ trách anh ấy rất nhiều nhưng chúng ta không ở vị trí của nhau không ở hoàn cảnh của nhau chúng ta sẽ không hiểu được cảm giác anh ấy phải trải qua nó tồi tệ đáng sợ đến mức nào. Anh quyên sinh tại một cây cầu trôi về một nơi xa được người dân vớt lên báo chính quyền địa phương công an pháp y làm việc khám nghiệm. Ấy vậy mà mẹ anh ấy không hề, không hề rơi một giọt nước mắt nào trong khi mẹ mình quay cuồng để lo hậu sự cho anh.
Đến 3 nén hương thôi mà mẹ a ấy còn không thắp được cho con. Đùn đẩy hết trách nhiệm cho gia đình mình mặc phó con chưa đầy 2 tuần từ khi mất bà đi ra nước ngoài. Mình chạnh lòng thực sự luôn. Vậy là mình mất đi một người anh, mình day dứt lắm mình luôn trách bản thân tại sao những lần anh về thăm gia đình mình lại không chơi cùng anh thêm một chút nữa tại sao lại không trân trọng những giây phút anh em mình nô đùa với nhau.
Lần anh về dẫn mình đi chơi mua kem cho mình hỏi mình có muốn ăn gì không. Để rồi đó lại là lần cuối cùng mình được gặp anh trai mình là lần cuối cùng được anh đưa đi chơi. Sau khi anh mất, mình rơi vào trạng thái stress rất nhiều, học hành xa sút cũng là một phần ám ảnh bởi sự ra đi đột ngột.
Bây giờ mình viết ra những dòng này mình đã ổn hơn rất nhiều. Họ thường bảo sống chết là quy luật của tự nhiên không thể tránh khỏi nhưng sao cuộc đời của anh mình ngắn ngủi quá. Mình hi vọng ở thế giới bên kia anh sẽ sống một cuộc sống tốt hơn.
Theo NEU Confessions
Theo
Linh Chi (t/h) | Phụ Nữ Sức Khỏe
Link bài gốc
Copy link
https://phunusuckhoe.giadinhonline.vn/phu-nu-va-gia-dinh/ho-du-khong-an-thit-con-ay-vay-ma-anh-trai-toi-da-phai-ra-di-mai-mai-chi-vi-hanh-dong-boc-phat-cua-nguoi-me-anh-ay-yeu-nhat-cuoc-doi-503124.html