Được kết hôn với người mình yêu đơn phương hơn 10 năm sẽ thế nào? Hạnh phúc, hay tẻ nhạt? Tôi yêu đơn phương chồng từ hồi tôi còn lớp 11, anh hơn tôi 12 tuổi đẹp trai, lạnh lùng, khó tính. Lần đầu tiên tôi gặp anh ở quán phở của gia đình, anh tới ăn phở với ba. Qua vài câu nói tôi đã xiêu lòng trước người anh trai khó gần này.
Bao năm tôi cứ âm thầm theo dõi, quan sát anh từ xa, nhìn anh yêu ai đó, hạnh phúc hay đau khổ tôi cũng đau. Rồi biến cố gia đình tôi đến, căn bệnh ung thư quái ác đã cướp đi mẹ tôi, bố cũng bệnh mà đau ốm liên miên. Anh là khách quen của quán nhà tôi, anh hay tới và thấy tôi buồn ủ rũ nên có hỏi thăm. Dần dần chúng tôi kết bạn với nhau, nhưng anh chỉ coi tôi là em gái, còn mẹ anh thì cực kỳ thích tôi.
Ngày tôi tốt nghiệp Đại học, anh kết hôn. Chứng kiến anh làm chồng người ta tôi đau khổ tột cùng và từ bỏ đi tình yêu đơn phương của mình, cũng hạn chế gặp anh hơn. Cho đến 5 năm sau mẹ anh tới tìm tôi, bác tâm sự anh ly hôn vợ vì chị ấy không đẻ được. Bác biết tôi vẫn thích anh nên muốn hỏi cưới tôi cho anh. Vừa mừng lo vừa lo khi được ngỏ ý, tôi ậm ừ chưa biết trả lời ra sao. Nhưng vì sợ mất người đàn ông này tôi quyết định cưới.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức đơn giản, không rình rang. Ngày cưới anh cứ thờ ơ với tôi như kẻ xa lạ. Cô đơn, buồn tủi nhưng tôi vẫn cố chấp nhận, có lẽ anh cưới tôi là để cần người sinh con cho anh chứ không yêu tôi. Thôi thì được ở bên anh là tôi rồi, tôi sẽ làm tất cả vì anh. Vậy mà đêm tân hôn…
Chuẩn bị tất cả, hào hứng đợi chồng vậy mà anh lại bảo tôi đi tắm đi. Không phải tắm 1 lần, 2 lần mà tận 5 lần…Ra vào nhà tắm hết đêm, thế nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là anh không hề đụng chạm, tân hôn gì cả. Bực dọc trước thái độ của chồng, tôi cáu gắt hỏi anh. Anh nhìn mỉa mai: "Gần cô, cái mùi phở trên người cô khiến tôi buồn nôn! Tôi cưới cô vì mẹ tôi ép, ưng cô chứ cô nghĩ mình là ai?" .
Đứng hình trước câu nói của chồng, tôi không ngờ anh lại nói thế. Thực sự tôi rất sốc. Nhà tôi làm phở bao năm nay, tôi bưng bê phở từ nhỏ, giờ cứ rảnh là ra làm. Thế nhưng anh lại coi thường cái nghề nuôi cả gia đình nhà tôi thế. Anh không thương tôi nhưng khinh tôi như vậy là không chấp nhận được.
Uất ức vì bị xúc phạm, tôi rời đi ngay sáng hôm sau. Tôi nói với bố mẹ hai bên đi công tác một tháng nhưng thực chất dọn ra ngoài ở. Tôi cần thời gian để suy nghĩ lại về chồng mình, về tất cả. Hôn nhân không tình yêu, chỉ một người cố gắng vun vén liệu có hạnh phúc, có bền lâu? Hay tôi cứ lờ đi tất cả để ở bên người mình thương bao năm nay?
(Xin giấu tên)
Theo Vietnamnet