Là một cô gái nhút nhát, chỉ biết học và làm việc, ít giao lưu với bạn bè nên mãi 25 tuổi tôi mới có mối tình đầu. Khải - bạn trai tôi, anh hơn tôi 1 tuổi là người điềm đạm, trầm tính, hiểu và thương tôi. Cả hai không thích thể hiện, phô trương tình yêu nên chúng tôi cứ yêu trong yên lặng, không công khai mối quan hệ này.
Khải là người thành phố, anh sống với bố mẹ. Anh tâm sự nhiều về gia đình mình, bố anh là hưu trí, mẹ thì bị bệnh ra vào viện liên tục. Một mình Khải lo kinh tế cho cả gia đình, chính vì thế anh cứ làm ngày làm đêm, thời gian dành cho tôi chẳng có là mấy. Tôn trọng, thương người yêu, tôi không mè nheo gì anh hết. Chúng tôi cứ thế yêu và có kế hoạch năm tôi 30 tuổi sẽ kết hôn. Vậy mà khi tôi 28 tuổi…
Sinh nhật 28 tuổi của tôi thật buồn khi anh đến dự với lời chia tay phũ phàng, anh nói đã có người mới, hết tình cảm với tôi rồi. Anh mong tôi quên anh và đến với một ai khác, đừng hi vọng gì vào anh cả. Tôi buồn, van xin Khải ở lại với mình, cùng tôi vun vén tình yêu này, thế nhưng anh cứ thế bỏ lại tôi trong đau đớn, tuyệt vọng.
Rời xa Khải tôi như một kẻ điên tình, chẳng thể làm nổi việc gì, tâm trí lúc nào cũng nhớ đến anh. Khải cắt đứt mọi liên lạc với tôi, thậm chí còn ôm hôn người phụ nữ khác trước mặt tôi. Không thể níu kéo tình yêu này, tôi chấp nhận buông tay, rời bỏ mối tình 3 năm tưởng chừng là tất cả và sẽ đi đến cuối đời.
Chia tay, phũ phàng với tôi là vậy nhưng cứ ngày 25 hàng tháng Khải lại gửi một món quà cho tôi. Lúc thì hoa, lúc thì mỹ phẩm, quần áo… nhận quà của anh tôi vừa có chút hi vọng vừa giận tình cũ. Tại sao hết yêu rồi, ruồng rẫy tôi anh lại tặng quà làm gì, gieo hi vọng cho tôi chứ? Anh vẫn nhớ ngày 25 là ngày chúng tôi chính thức yêu nhau, nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi mà.
Năm tháng trôi đi, tình yêu của tôi dành cho Khải cũng nhạt dần, tôi không còn hi vọng gì nhiều cũng chẳng trông chờ món quà từ anh nữa dù nó vẫn được gửi đến đều đặn. Bây giờ tôi sắp kết hôn, chồng sắp cưới của tôi cũng là sếp tôi. Tôi không yêu anh nồng cháy như Khải nhưng đến tuổi gặp người cho mình chỗ dựa ổn định thế là đủ rồi.
Còn 3 tháng nữa là tôi lấy chồng, tháng này cũng là lần thứ 20 tôi nhận được quà của Khải sau chia tay. Quà lần này chẳng có gì ngoài chiếc phong bì có kèm 5 triệu mừng cưới và một mảnh giấy nhỏ. Bên trong ghi lời chúc phúc và tiết lộ Khải đang nằm viện điều trị ung thư giai đoạn cuối rồi. Anh chỉ sống bằng ngày thôi, anh mong tôi có thể đến thăm anh lần cuối.
Khóc nghẹn khi đọc lá thư đó, tự nhiên tôi thấy lo cho anh vô cùng. Tôi hỏi những người bạn chung cũ, hỏi viện anh nằm mà tới ngay. Vào phòng nhìn Khải gầy rộc, xung quanh rất nhiều thuốc, ống truyền nhìn mà thương. Mẹ Khải hỏi tôi là bạn gái cũ của anh à, tôi chỉ dạ rồi bà liền kéo ra ngoài tâm sự. Hóa ra, bức thư đó là của mẹ anh gửi cho tôi.
Khải kể với mẹ ngày anh biết mình bị căn bệnh quái ác này, anh đã suy sụp rất nhiều. Anh chọn cách rời xa tôi, làm đau tôi thời điểm đó để tôi sau này không phải khổ, không mang tiếng goá chồng. Vì yêu, còn nặng lòng nên hàng tháng anh vẫn hay gửi quà cho tôi, nhưng tháng vừa rồi có lẽ là món quà cuối cùng anh gửi tới. Oà khóc nức nở khi biết sự thật, tôi không ngờ Khải lại khổ như vậy. Tôi thương anh nhưng cũng trách anh vô cùng, giá ngày đó Khải chia sẻ với tôi thì có lẽ tôi đã ở bên anh những ngày tháng chiến đấu với bệnh tật.
Theo: Xã Luận
0 Bình luận