Tôi do dự bước vào cửa hàng quần áo, xem qua một lượt rồi lại đi ra.
ADVERTISEMENT
10 năm nay, tôi luôn
sống hết lòng
vì gia đình. Tôi tiết kiệm tối đa các khoản chi tiêu cho bản thân chỉ để
dành dụm
,
vun vén
cho chồng con. Hiện tại, kinh tế trong nhà tôi khá ổn định. Tôi cũng có khoảng 500 triệu
tiền tiết kiệm
gửi
ngân hàng
.
Cứ tưởng lo liệu chuyện gia đình ổn thỏa, được nhà chồng khen ngợi thì chồng phải trân trọng tôi. Nhưng không, hôm trước, lúc ăn cơm, chồng vô tình buông lời chê bai vợ khiến tôi đau khổ và tổn thương. Anh nửa đùa nửa thật bảo tôi mới hơn 30 mà nhìn cứ như 40 tuổi, nếp nhăn đầy mặt, quần áo cũng mặc đi mặc lại có vài bộ đến phát chán.
Tôi ngượng nghịu bảo có bao nhiêu tiền, tôi đều dành dụm để lo cho chồng con rồi, anh còn đòi hỏi gì nữa? Bất ngờ, chồng bảo tôi phải biết trau chuốt bản thân nữa, đừng để người ta đánh giá anh
keo kiệt
với vợ con.
Hôm thứ 3, sau khi ăn cơm trưa xong, tôi xin nghỉ buổi chiều rồi đến thẳng ngân hàng để rút 100 triệu. Lời nói của chồng cứ vang trong đầu khiến tôi rất khó chịu và đau khổ.
Có tiền rồi, tôi đi dạo vài vòng những cửa hàng
thời trang
lớn ở thành phố. Nhưng vào cửa hàng nào, tôi cũng nhìn qua một lượt rồi đi ra vì giá tiền một bộ quần áo quá mắc. Ngay cả đồ lót cũng có giá bạc triệu, một số tiền quá lớn so với tưởng tượng của tôi.
Thế rồi tôi lại đi vào chợ. Nhưng rõ ràng, hàng chợ so với hàng hiệu là một sự chênh lệch quá lớn. Cuối cùng, tôi trở về tay không, 100 triệu vẫn còn nguyên trong túi xách. Bị chồng chê, tôi vừa muốn tân trang lại chính bản thân mình, vừa không biết nên bắt đầu từ đâu. Hơn nữa, nếu bỏ mấy triệu (gần bằng cả tháng lương) chỉ để mua một bộ quần áo, tôi thấy xót tiền quá. Mong các chị em cho tôi lời khuyên.
Chỉ một lần ăn trưa cùng mẹ chồng mà tôi thấm thía nỗi lòng của bà
Rồi dòng họ ở quê sẽ cho là chúng tôi hắt hủi mẹ.
ADVERTISEMENT
Trưa nay mẹ chồng bỗng gọi tôi về ăn cơm cùng bà. Nhà tôi cách công ty 6km, không xa không gần nhưng tôi muốn nghỉ ngơi nên sẽ ăn cơm ở văn phòng rồi chiều tiếp tục làm việc. Song mẹ chồng đã gọi như thế thì tôi cũng lấy xe ra về.
Mẹ chồng tôi năm nay gần 70 tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, khỏe mạnh. Lúc tôi về thì chồng tôi cũng vừa đến nơi. Anh ngạc nhiên nhìn tôi. Sau khi biết anh cũng được mẹ gọi về ăn cơm trưa thì chúng tôi đều lo lắng, không hiểu bà có việc gì quan trọng.
Chúng tôi vào bếp thì đã thấy mẹ ngồi chờ với một bàn đồ ăn ngon. Tôi thì sốt ruột nhưng không dám hỏi. Mẹ chồng bảo cứ ăn xong bà nói. Thế nên vợ chồng tôi nơm nớp lo ăn bữa cơm trưa này, trong lúc ăn, bà còn tỉ mỉ gắp cho chúng tôi, động viên chúng tôi cố gắng ăn hết.
Đến khi dọn dẹp xong, mẹ chồng cười nói đây là lần đầu tiên ngồi ăn riêng cùng con trai và con dâu. Bình thường bà đều ăn trưa một mình. Tối thì cả nhà sum họp nhưng vì tôi phải lo cho con út (2 tuổi) nên sẽ ăn sau. Nay bà nói như thế, chúng tôi cũng buồn, song biết làm sao được, cả hai vợ chồng đi làm, 3 đứa con thì đi học với gửi nhà trẻ, thành ra ở nhà có mỗi mẹ chồng tôi.
Câu tiếp theo của bà mới khiến chúng tôi giật mình. Mẹ chồng bảo:
"Nay thì mẹ thấy cũng không còn việc của mẹ nữa. Các cháu thì đi học cả ngày. Bé út cũng gửi nhà trẻ. Mẹ mà cứ cả ngày ở nhà ăn uống nằm dài thế này thì buồn lắm. Mẹ muốn lấy hết tiền tiết kiệm, cùng các bạn già đi du lịch 10 ngày rồi sẽ chuyển vào viện dưỡng lão sống cùng họ".
Bà còn nói sợ tối các cháu về, ồn ào nhộn nhịp nên không nói với chúng tôi được, đành phải gọi chúng tôi về ăn cơm trưa cùng. Có về nhà lúc này tôi mới biết trong nhà vắng lặng, chỉ mình mẹ ăn trưa làm sao mà vui vẻ nổi. Nhưng để mẹ chồng vào viện dưỡng lão thì vợ chồng tôi cảm thấy không ổn. Họ hàng ở quê sẽ cho là chúng tôi hắt hủi mẹ. Huống chi chúng tôi bận rộn, cũng không thể vào thăm mẹ chồng thường xuyên được vì viện dưỡng lão ở khá xa. Chúng tôi thật không biết phải làm thế nào bây giờ nữa!
(hoangm...@gmail.com)