Vợ tôi là người thành phố, sống cùng bố mẹ trong gia đình khá giả, thế nhưng cô ấy không chê mà vẫn yêu và cưới tôi không chút do dự. Tất nhiên bố mẹ vợ không hài lòng về hoàn cảnh của tôi, nhưng họ tôn trọng quyết định của con gái nên cũng không phản đối chúng tôi kết hôn. Sau đám cưới, bố mẹ vợ còn mua cho vợ chồng tôi một căn chung cư tiện nghi trong thành phố. Điều này khiến tôi rất cảm động và thề rằng sẽ đối xử thật tốt với vợ trong suốt cuộc đời này.
Sau đám cưới không lâu, vợ tôi sinh được một bé trai kháu khỉnh, mập mạp. Tôi trở thành ông bố hạnh phúc nhất trên đời và luôn cố gắng chăm sóc vợ con tốt nhất có thể. Nghĩ rằng vợ ở cữ không tiện đi lại, bố mẹ vợ sẽ nhớ con gái và cháu ngoại, nên tôi quyết định đón cả 2 ông bà sang ở cùng. Không chỉ bố mẹ vợ vui mà vợ tôi cũng được đỡ đần trong việc chăm sóc con nhỏ, tôi yên tâm làm việc và cũng tiện báo hiếu ông bà.
Gia đình 5 người chúng tôi sống rất hòa thuận, vui vẻ nên cuối cùng tất cả thống nhất sẽ tiếp tục sống chung lâu dài. Tôi biết ơn bố mẹ vợ rất nhiều nên luôn hiếu thuận với ông bà. Tất cả tiền sinh hoạt trong gia đình tôi đều lo cả chứ không để bố mẹ vợ phải chi ra đồng nào, hơn nữa hàng tháng tôi đều biếu thêm 3 triệu đồng để ông bà tiêu vặt và thường xuyên mua quà cho ông bà.
Tôi từng nhủ thầm rằng mình may mắn vì đã có một gia đình yên ấm hạnh phúc, viên mãn biết bao thế nhưng mọi sự không thể lường trước được. Khi con trai tôi mới được 2 tuổi, vợ tôi đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Nghe tin như sét đánh ngang tai, tôi ngã khuỵu đau đớn nhưng vì còn bố mẹ vợ, còn con trai thơ dại cần chăm sóc, tôi không cho phép bản thân suy sụp. Tôi gồng mình lên để gánh vác tất cả, để vợ tôi được ra đi thanh thản. Em gái vợ thương bố con tôi và lo cho sức khỏe của bố mẹ nên cũng thu xếp đến ở cùng để giúp đỡ chúng tôi trong giai đoạn khủng hoảng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã 8 năm trôi qua, tôi và bố mẹ vợ cơ bản đã bình phục sau nỗi đau mất mát người thân, con trai tôi cũng khôn lớn dưới sự chăm sóc chu đáo của cả gia đình. Bản thân tôi lúc này cũng có sự nghiệp với vị trí giám đốc điều hành công ty. Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người đánh tiếng khuyên tôi đi bước nữa, thậm chí còn giới thiệu tôi với một số đối tượng nhưng tôi đều lịch sự từ chối.
Một ngày nọ, sau bữa tối, bỗng bố mẹ vợ gọi tôi và em gái vợ vào phòng tâm sự . Mẹ vợ nói với tôi: "Bố mẹ đều thấy sự chăm chỉ của con trong những năm qua, và từ lâu mẹ và bố của con đã luôn coi con như con ruột của chúng ta, nhưng mọi người sống luôn phải hướng về phía trước, chúng ta không thể suốt đời chỉ xem con như một kẻ độc thân.
Chúng ta muốn con hãy đi bước nữa, tìm hạnh phúc mới cho bản thân nhưng chúng ta lo rằng người đó sẽ đối xử không tốt với con trai của con. Mẹ thấy rằng em L. (em vợ tôi) rất thích con, nếu không, nó đã không ở đây nhiều năm như vậy mà không lấy chồng, em nó cũng hết lòng thương yêu cháu trai, vậy nên mẹ muốn tác thành cho 2 con đến với nhau, con nghĩ sao?".
Nghe mẹ vợ nói, L. cúi đầu mỉm cười xấu hổ, tôi thì quá ngạc nhiên, lâu nay tôi luôn coi L. như em gái mình, không hề có ý gì khác. Tôi cũng biết em vợ thích mình nhưng tôi vẫn chưa thể buông bỏ được hình bóng vợ trong lòng, điều này khiến tôi bối rối không biết phải làm sao. Tôi có nên kết hôn với em gái vợ không?
Tâm sự
Sau khi em chồng ly hôn, mẹ chồng đã tặng tôi một chiếc vòng vàng và điều đáng mong đợi cuối cùng đã xảy ra
(Độc giả giấu tên)
Theo Vietnamnet